8 [Hiện đại] Nam thần kiêu ngạo ở nhà tôi: Nói yêu em 99 lần – Diệp Phi Dạ (NEW C11) – Điểm:
Nói yêu em 99 lần
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Số chương: 1092 chương
Editor: Tuyết Hân
Nguồn convert: yingcv
Giới Thiệu
Lúc anh đến nhà cô ở nhờ, không cẩn thận còn mượn luôn thân thể của cô ngủ một đêm.
Từ đó về sau, cô liền bị anh dây dưa. Trước khi cưới, cô dùng mọi cách để bức hôn anh, sau khi cưới, cô tìm mọi cách làm như thế nào để có thể ly hôn với anh.
“Nam thần, tôi không cưới! Không cưới! Không cưới!” Cuối cùng sau ba lần khi cô nói chuyện quan trọng, anh dứt khoát ném cho cô một tờ giấy thỏa thuận ly hôn. Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng không nghĩ rằng… Sau khi ly hôn, lúc nào anh cũng tiến vào phòng của cô, quấn lên người cô… Cô rốt cục cũng không thể nào nhịn được nữa mà hét lên: “Chúng ta đã ly hôn!”
Anh bình tĩnh liếc mắt nhìn cô một cái, đem giấy thỏa thuận ly hôn ném đến trước mặt cô, phía trên ghi rõ ràng là: Xe thuộc về cô, nhà thuộc về cô, công ty thuộc về cô, con cái thuộc về cô, anh…cũng thuộc về cô?
___________________________________
P/s: Truyện này có bạn edit rồi nhưng đã drop mà ta rất thích truyện này nên quyết định edit. Lần đầu edit nếu có gì sai sót mong mấy nàng bỏ qua P. / s : Truyện này có bạn edit rồi nhưng đã drop mà ta rất thích truyện này nên quyết định hành động edit. Lần đầu edit nếu có gì sai sót mong mấy nàng bỏ lỡ [ / font ]
Đã sửa bởi Tuyết Hân lúc 12.06.2016, 14 : 41, lần sửa thứ 14 .
|
10 Re: [Hiện đại] Nói yêu em 99 lần – Diệp Phi Dạ – Điểm:
Chương 1 : Nam thần kiêu ngạo ở nhà của tôi ( 1 )
Edit : Tuyết Hân
“Khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời anh là kể từ khi bắt đầu gặp được em.”
_______________________
Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà- vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm.
Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút, dường như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm.
Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút do dự tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi ra ngoài.
Từ trong giấc mơ Tống Thanh Xuân giật mình tỉnh giấc, đại não có chút lờ mờ không phản ứng kịp, lúc cô cảm nhận được đau đớn từ trên cổ tay truyền tới cả người thì đã bị Tô Chi Niệm lôi ra khỏi phòng ngủ.
“Tô Chi Niệm, anh đã trở về…” Tống Thanh Xuân vừa mới kêu tên của Tô Chi Niệm thì sắc mặt của anh liền trở nên thâm trầm, anh kéo cổ tay của Tống Thanh Xuân, gia tăng sức lực, cô gái ngã đau hít một hơi, âm thanh phía sau cũng dừng lại.
Tô Chi Niệm kéo Tống Thanh Xuân xuống lầu rất nhanh, Tống Thanh Xuân theo không kịp nhịp điệu của anh, bước đi loạng choạng, thất tha thất thểu, không cẩn thận đụng phải kệ đồ bên cạnh, đồ sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, Tôn tẩu dưới tầng giật mình tỉnh giấc, vội vàng mặc áo ngủ chạy ra, nhìn thấy cảnh Tô Chi Niệm lôi Tống Thanh Xuân xuống lầu, vẻ mặt luống cuống, hoảng hốt mở miệng: Tô tiên sinh, Tống tiểu thư hai người có chuyện gì vậy.. .?
Lời còn chưa nói hết Tôn tẩu đã bị Tô Chi Niệm nhìn bằng ánh mắt nghiêm nghị khiến cho Tôn tẩu lập tức dừng lại, rũ ánh mắt xuống, tránh ra hai bước, lo lắng nhìn Tô Chi Niệm kéo Tống Thanh Xuân đi qua trước mặt mình.
“Tô Chi Niệm, anh buông tôi ra…” Tống Thanh Xuân giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của Tô Chi Niệm, nhưng mà cuối cùng cũng không có hiệu quả, cô vẫn bị Tô Chi Niệm mạnh mẽ kéo lê tới cửa.
Cửa mở ra, gió đêm của mùa đông lạnh như băng thổi tới làm cho giọng nói của Tống Thanh Xuân có chút run: “Tô Chi Niệm, hôm nay tôi tới tìm anh, là có việc…”
Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết thì Tô Chi Niệm kể từ khi về đến nhà vẫn im lặng bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra hàn khí và khí tức nguy hiểm: “Tống Thanh Xuân, là ai cho cô tư cách xuất hiện trước mặt tôi?”
Không biết là giọng nói của Tô Chi Niệm quá lạnh hay là quá bén nhọn, Tống Thanh Xuân ngẩn ra, lời định nói ra khỏi miệng cũng dừng lại.
Tô Chi Niệm chậm rãi quay đầu, trên gương mặt rực rỡ không có bất kì một biểu cảm gì cả, ánh mắt giống như hai thanh đao bén nhọn, ác liệt bắn nhìn Tống Thanh Xuân, khóe môi của anh mím chặt, giọng nói vô tình lạnh như băng: “Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi, cho dù cô có chết cũng đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt tôi nữa!”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền dùng sức, trực tiếp đẩy Tống Thanh Xuân ra khỏi nhà, sau đó không một chút lưu tình liền dùng sức đóng mạnh cửa lại, kêu lên một tiếng “Phanh” khiến người khác đinh tai nhức óc.” Khoảng thời hạn đẹp nhất của cuộc sống anh là kể từ khi mở màn gặp được em. ” _______________________Lúc Tô Chi Niệm lái xe về đến nhà thì đã là một giờ sáng. Trong biệt thự nghỉ dưỡng rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn của phòng khách vẫn còn sáng thì những phòng khác đều là một mảnh đen kịt. Tô Chi Niệm vừa bước lên lầu, vừa tháo cà-vạt, đẩy cửa phòng ngủ ra, Tô Chi Niệm mở đèn, tiện tay ném áo khoác tây trang và cà – vạt lên trên ghế sa lon, sau đó cởi cúc áo sơ-mi, đi về phía phòng tắm. Mới vừa đi tới cửa phòng tắm thì bước chân của Tô Chi Niệm bỗng dưng dừng lại, bàn tay đang cởi cúc áo của anh dừng một chút ít, có vẻ như là đã nhận ra gì đó, chậm rãi nghiêng đầu, thấy trên giường của mình có một người phụ nữ đang nằm. Đầu tiên Ngô Chi Niệm kinh ngạc sau đó lại nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường mấy lần, sau khi nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ kia thì trong nháy mắt sắc mặt của anh lạnh đến cực điểm, không chút chần chừ tiêu sái đi đến bên giường, kéo người đang ngủ say trên giường đi ra ngoài. Từ trong giấc mơ Tống TX Thanh Xuân giật mình tỉnh giấc, đại não có chút lờ mờ không phản ứng kịp, lúc cô cảm nhận được đau đớn từ trên cổ tay truyền tới cả người thì đã bị Tô Chi Niệm lôi ra khỏi phòng ngủ. ” Tô Chi Niệm, anh đã trở về … ” Tống TX Thanh Xuân vừa mới kêu tên của Tô Chi Niệm thì sắc mặt của anh liền trở nên thâm trầm, anh kéo cổ tay của Tống TX Thanh Xuân, ngày càng tăng sức lực lao động, cô gái ngã đau hít một hơi, âm thanh phía sau cũng dừng lại. Tô Chi Niệm kéo Tống TX Thanh Xuân xuống lầu rất nhanh, Tống TX Thanh Xuân theo không kịp nhịp điệu của anh, bước tiến loạng choạng, thất tha thất thểu, không cẩn trọng đụng phải kệ đồ bên cạnh, đồ sứ rơi xuống đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, Tôn tẩu dưới tầng giật mình tỉnh giấc, hấp tấp vội vàng mặc áo ngủ chạy ra, nhìn thấy cảnh Tô Chi Niệm lôi Tống TX Thanh Xuân xuống lầu, vẻ mặt luống cuống, hoảng loạn mở miệng : Tô tiên sinh, Tống tiểu thư hai người có chuyện gì vậy. .. ? Lời còn chưa nói hết Tôn tẩu đã bị Tô Chi Niệm nhìn bằng ánh mắt nghiêm nghị khiến cho Tôn tẩu lập tức dừng lại, rũ ánh mắt xuống, tránh ra hai bước, lo ngại nhìn Tô Chi Niệm kéo Tống TX Thanh Xuân đi qua trước mặt mình. ” Tô Chi Niệm, anh buông tôi ra … ” Tống TX Thanh Xuân giãy giụa, muốn thoát ra khỏi sự kiềm chế của Tô Chi Niệm, nhưng mà ở đầu cuối cũng không có hiệu suất cao, cô vẫn bị Tô Chi Niệm can đảm và mạnh mẽ kéo lê tới cửa. Cửa mở ra, gió đêm của mùa đông lạnh như băng thổi tới làm cho giọng nói của Tống TX Thanh Xuân có chút run : ” Tô Chi Niệm, thời điểm ngày hôm nay tôi tới tìm anh, là có việc … ” Tống TX Thanh Xuân còn chưa nói hết thì Tô Chi Niệm kể từ khi về đến nhà vẫn lạng lẽ tự nhiên mở miệng, trong giọng nói lộ ra hàn khí và khí tức nguy khốn : ” Tống TX Thanh Xuân, là ai cho cô tư cách Open trước mặt tôi ? ” Không biết là giọng nói của Tô Chi Niệm quá lạnh hay là quá bén nhọn, Tống TX Thanh Xuân ngẩn ra, lời định nói ra khỏi miệng cũng dừng lại. Tô Chi Niệm chậm rãi quay đầu, trên khuôn mặt tỏa nắng rực rỡ không có bất kể một biểu cảm gì cả, ánh mắt giống như hai thanh đao bén nhọn, ác liệt bắn nhìn Tống TX Thanh Xuân, khóe môi của anh mím chặt, giọng nói vô tình lạnh như băng : ” Tôi nhớ rõ tôi đã nói rồi, mặc dầu cô có chết cũng đừng khi nào Open ở trước mặt tôi nữa ! ” Nói xong, Tô Chi Niệm liền dùng sức, trực tiếp đẩy Tống TX Thanh Xuân ra khỏi nhà, sau đó không một chút ít lưu tình liền dùng sức đóng mạnh cửa lại, kêu lên một tiếng ” Phanh ” khiến người khác đinh tai nhức óc .
Đã sửa bởi Tuyết Hân lúc 12.06.2016, 14 : 41, lần sửa thứ 2 .
|
10 Re: [Hiện đại] Nói yêu em 99 lần – Diệp Phi Dạ – Điểm:
Chương 2 : Nam thần kiêu ngạo ở nhà tôi ( 2 )
Edit : Nhã Thủy Băng
Lúc Tôn tẩu bưng cà phê bước vào phòng ngủ, Tô Chi Niệm đã tắm xong, thay bộ quần áo đơn giản ở nhà, đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này trên người Tô Chi Niệm vẫn còn là tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, thế nhưng gương mặt lại cực kì bình tĩnh, dường như những thô bạo, vô tình vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Tô tiên sinh, cà phê.” Tôn tẩu đặt cà phê đặt lên cái bàn tròn ở trên ban công.
Tô Chi Niệm giống như không nghe thấy giọng Tôn tẩu, không có chút phản ứng nào.
Tôn tẩu đứng bên cạnh một hồi, mở miệng nói: “Lúc gần tối Tống tiểu thư đã qua đây, đợi ngài gần bảy tiếng.”
Tô Chi Niệm cũng không lên tiếng.
Bên trong phòng ngủ cực kì yên tĩnh.
Tôn tẩu do dự một chút, lại mở miệng: “Tô tiên sinh, ngài cùng Tống tiểu thư có chuyện gì cãi nhau sao?”
Tô Chi Niệm nhắm mắt làm ngơ.
“Tô tiên sinh, trước đây ngài cùng với Tống tiểu thư đã từng ở chung với nhau, gần đây quan hệ của hai người cũng không tệ, thế nhưng tại sao hôm nay lại thấy hai người giống như là kẻ thù.. .” Lời của Tôn tẩu còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm vốn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng, giọng nói của anh rất lạnh nhạt, giống như là đang nói đến việc sáng mai bản thân ăn cái gì, nhưng giữa những từ ngữ vẫn xen lẫn khí thế bức người: “Có phải dì cũng muốn giống như cô ta, bị tôi đuổi ra khỏi nhà giữa mùa đông giá lạnh?”
Tôn tẩu sợ đến lập tức ngậm miệng lại, vội vàng cúi đầu nói một câu “Xin lỗi” rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ.
Lại lần nữa cả ngôi biệt thự khôi phục vẻ yên tĩnh, Tô Chi Niệm đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường cách ngã tư không xa.
Dưới đèn đường, Tống Thanh Xuân bởi vì lạnh, không ngừng dậm chân, thỉnh thoảng còn giơ hai tay lên miệng thở ra một hơi.
Có taxi đi qua, Tống Thanh Xuân đón xe, rời đi.
Mãi đến khi không thấy bóng dáng của chiếc xe nữa, Tô Chi Niệm không di chuyển mà vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm ngọn đèn đường nhưng trong mắt ánh lại có chút hoảng hốt.
Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cà phê đặt trên chiếc bàn tròn cũng đã trở nên nguội đi, Tô Chi Niệm mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái, bên tai hiện ra câu nói của Tôn tẩu: “Tô tiên sinh, trước đây ngài cùng với Tống tiểu thư đã từng ở chung với nhau, gần đây quan hệ của hai người cũng không tệ, thế nhưng tại sao hôm nay lại thấy hai người giống như là kẻ thù?”
Đúng vậy.. . Anh đã từng ở nhờ nhà của cô, hơn nữa trong thời gian ở nhờ còn không cẩn thận mượn cơ thể cô một đêm nữa chứ? Nhưng mà từ khi nào anh và cô lại biến thành kẻ thù?
Tống Thanh Xuân xuất hiện, giống như một nốt nhạc đệm, không cần chú ý, cũng không có đem lại bất kì ảnh hưởng gì cho Tô Chi Niệm. Ngày hôm sau, anh giống như thường ngày, đúng giờ rời giường, ăn điểm tâm xong, lái xe đi đến công ty, công việc lộn xộn làm đến trưa mới xong, buổi trưa cùng với mấy người trong công ty đến nhà hàng đối diện ăn cơm.
Lúc Tô Chi Niệm đi ra từ thang máy dành riêng cho mình thì bị tổng thanh tra tài vụ khẩn cấp lấy ra một tờ văn kiện nhờ anh ký.
Tô Chi Niệm bị một đám người trong công ty vây quanh, dáng vẻ lạnh nhạt đứng trước thang máy, không nhanh không chậm lật xem văn kiện một lần, xác định không có gì vấn đề gì, cầm bút nhanh chóng ký xuống, sau đó mới cất bước đi đến cửa chính của công ty, mấy người ăn mặc giày da cao cấp cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chỗ nào Tô Chi Niệm đi qua thì cũng không ngừng có người cung kính hô lên “Tổng giám đốc Tô”.
Lúc Tô Chi Niệm sắp đi tới cửa thì anh nhìn thấy một một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt mình.
Là cô, Tống Thanh Xuân là người tối hôm qua bị anh đuổi ra khỏi nhà…Lúc Tôn tẩu bưng cafe bước vào phòng ngủ, Tô Chi Niệm đã tắm xong, thay bộ quần áo đơn thuần ở nhà, đứng ở bên hành lang cửa số sát đất, nhìn chằm chằm ngoài hành lang cửa số, vẫn không nhúc nhích. Lúc này trên người Tô Chi Niệm vẫn còn là tỏa ra hơi thở lạnh nhạt, thế nhưng khuôn mặt lại cực kỳ bình tĩnh, có vẻ như những thô bạo, vô tình vừa qua chỉ là ảo giác. ” Tô tiên sinh, cafe. ” Tôn tẩu đặt cafe đặt lên cái bàn tròn ở trên ban công. Tô Chi Niệm giống như không nghe thấy giọng Tôn tẩu, không có chút phản ứng nào. Tôn tẩu đứng bên cạnh một hồi, mở miệng nói : ” Lúc gần tối Tống tiểu thư đã qua đây, đợi ngài gần bảy tiếng. ” Tô Chi Niệm cũng không lên tiếng. Bên trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh. Tôn tẩu chần chừ một chút ít, lại mở miệng : ” Tô tiên sinh, ngài cùng Tống tiểu thư có chuyện gì cãi nhau sao ? ” Tô Chi Niệm nhắm mắt làm ngơ. ” Tô tiên sinh, trước đây ngài cùng với Tống tiểu thư đã từng ở chung với nhau, gần đây quan hệ của hai người cũng không tệ, thế nhưng tại sao thời điểm ngày hôm nay lại thấy hai người giống như là quân địch. .. ” Lời của Tôn tẩu còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm vốn đang nhìn chằm chằm ngoài hành lang cửa số, đùng một cái mở miệng, giọng nói của anh rất lạnh nhạt, giống như là đang nói đến việc sáng mai bản thân ăn cái gì, nhưng giữa những từ ngữ vẫn xen lẫn khí thế bức người : ” Có phải dì cũng muốn giống như cô ta, bị tôi đuổi ra khỏi nhà giữa mùa đông giá lạnh ? ” Tôn tẩu sợ đến lập tức ngậm miệng lại, hấp tấp vội vàng cúi đầu nói một câu ” Xin lỗi ” rồi nhanh gọn đi ra khỏi phòng ngủ. Lại lần nữa cả ngôi biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang Phục hồi vẻ yên tĩnh, Tô Chi Niệm đứng trước hành lang cửa số, nhìn ngọn đèn đường cách ngã tư không xa. Dưới đèn đường, Tống TX Thanh Xuân do tại lạnh, không ngừng dậm chân, nhiều lúc còn giơ hai tay lên miệng thở ra một hơi. Có taxi đi qua, Tống TX Thanh Xuân đón xe, rời đi. Mãi đến khi không thấy bóng hình của chiếc xe nữa, Tô Chi Niệm không vận động và di chuyển mà vẫn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm ngọn đèn đường nhưng trong mắt ánh lại có chút tá hỏa. Không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, cafe đặt trên chiếc bàn tròn cũng đã trở nên nguội đi, Tô Chi Niệm mới nhẹ nhàng chớp mắt một cái, bên tai hiện ra câu nói của Tôn tẩu : ” Tô tiên sinh, trước đây ngài cùng với Tống tiểu thư đã từng ở chung với nhau, gần đây quan hệ của hai người cũng không tệ, thế nhưng tại sao thời điểm ngày hôm nay lại thấy hai người giống như là quân địch ? ” Đúng vậy. .. Anh đã từng ở nhờ nhà của cô, hơn thế nữa trong thời hạn ở nhờ còn không cẩn trọng mượn khung hình cô một đêm nữa chứ ? Nhưng mà từ khi nào anh và cô lại biến thành quân địch ? Tống TX Thanh Xuân Open, giống như một nốt nhạc đệm, không cần quan tâm, cũng không có đem lại bất kể ảnh hưởng tác động gì cho Tô Chi Niệm. Ngày hôm sau, anh giống như thường ngày, đúng giờ rời giường, ăn điểm tâm xong, lái xe đi đến công ty, việc làm lộn xộn làm đến trưa mới xong, buổi trưa cùng với mấy người trong công ty đến nhà hàng quán ăn đối lập ăn cơm. Lúc Tô Chi Niệm đi ra từ thang máy dành riêng cho mình thì bị tổng thanh tra tài vụ khẩn cấp lấy ra một tờ văn kiện nhờ anh ký. Tô Chi Niệm bị một đám người trong công ty vây quanh, hình dáng lạnh nhạt đứng trước thang máy, không nhanh không chậm lật xem văn kiện một lần, xác lập không có gì yếu tố gì, cầm bút nhanh gọn ký xuống, sau đó mới cất bước đi đến cửa chính của công ty, mấy người ăn mặc giày da hạng sang cũng nhanh gọn đuổi theo. Chỗ nào Tô Chi Niệm đi qua thì cũng không ngừng có người cung kính hô lên ” Tổng giám đốc Tô “. Lúc Tô Chi Niệm sắp đi tới cửa thì anh nhìn thấy một một bóng hình quen thuộc đứng trước mặt mình. Là cô, Tống TX Thanh Xuân là người tối trong ngày hôm qua bị anh đuổi ra khỏi nhà …
Đã sửa bởi Tuyết Hân lúc 24.06.2016, 06:53, lần sửa thứ 3.
|