ĐÔNG CUNG – Phỉ Ngã Tư Tồn
—————————————————————
1. Chàng nhảy xuống, túm lấy tôi, sau cùng cũng chỉ để nói với tôi một câu như thế: “Ta và nàng cùng quên.”
– Tiểu Phong –
2. Nàng theo ta về, ta sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa, mà sẽ đối với nàng tốt hơn. Bất kể nàng có còn nhớ nhung gã Cố Tiểu Ngũ kia hay không. Ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.
– Lý Thừa Ngân –
3. “Tiểu Phong, sau này ta sẽ chăm sóc yêu thương nàng, nàng quên gã Cố Tiểu Ngũ kia đi, được không ? Ta… thật ra ta thật lòng… thật lòng…” chàng lập lại hai lần câu “thật lòng” kia, nhưng cuối cùng cũng bỏ ngỏ những lời chàng muốn nói.
4. Nước sông Quên, đặng quên tình.
Sông Quên thần kì cho ta 3 năm quên lãng, thế nhưng lại không cho ta cả đời lãng quên.
– Tiểu Phong –
5. Thật ra theo tôi nghĩ, nếu muốn làm Hoàng đế thì phải tàn nhẫn và sắt đá như Lý Thừa Ngân là thỏa đáng. Ái tình là gì mà so với thiên trường địa cửu. Kiếp người nhỏ bé sao bì được với vạn dặm giang sơn.
6. Thật ra nói Lý Thừa Ngân chọn thiên hạ cũng không đúng, rõ ràng là lúc Tiểu Phong nhảy xuống vực sông Quên, Lý Thừa Ngân cũng nhảy theo mà, chẳng phải may mắn nên cả hai mới sống sót hay sao ? Rồi đến khi Tiểu Phong nhảy xuống thành tự sát, nếu như không có Bùi Chiếu và quân lính cản lại, chàng cũng nhảy theo rồi. Lý Thừa Ngân sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn, độc ác, dẹp loạn Tây Vực, bình định Nam Di, thế nhưng chẳng phải chàng để lại mỗi Tây Lương thôi sao ? Lúc trước không để Tiểu Phong lại gần Triệu Lương Đệ, cũng vì sợ nàng ta làm hại nàng mà. Nàng trốn khỏi cung cấm ra ngoài dạo chơi khắp chốn, chàng cũng để Bùi Chiếu âm thầm theo sau bảo vệ, lại luôn xuất hiện vào đúng những lúc nàng gặp nguy hiểm để cứu giúp. Đừng nghĩ mọi việc xảy ra đều là chữ “tình cờ”.
7. Lý Thừa Ngân, Tiểu Phong nàng thua rồi, thua đến trái tim và sinh mệnh cũng chẳng thể giữ lại cho bản thân mình. Nên nàng chỉ có thể lựa chọn sự chia lìa tiễn biệt này mà thôi.
Nàng lại không biết, thật ra, trong ván bài âm mưu tranh quyền đoạt vị chốn Đông cung này, người thua là Lý Thừa Ngân. Chàng thua, vì đã đem tình yêu của mình vào đặt cược.
Cuối cùng, chàng nắm trong tay cả thiên hạ, lại chẳng tìm thấy thiên hạ của lòng mình.
– Review Ngôn Tình –
8. Giọng cha hơi hổn hển, cha nắm chặt tay Bệ Hạ, như thường ngày tôi vẫn nắm tay A Mục. Cha nói: “Ngũ Lang à, nàng ấy đã chết rồi.”
Giọng cha run lên, những câu chữ thốt ra nhẹ bẫng, gần như tôi chẳng nghe thấy gì, có điều cả khung hình Bệ Hạ lại như ngây dại, tóc mai đã điểm hoa râm, cặp mắt người đục ngầu, đang cầm tay cha tôi mà cũng khẽ run rẩy, tự khi nào, mà Bệ Hạ đã trở thành một ông già ý thức suy sụp thế này ?
Giọng cha thở dốc, đoạn nói: “Ba mươi năm về trước, nàng ấy đã chết rồi.”
Dường như trong mắt cha đã đong đầy nước, cha bảo: “Ngũ Lang à, người tỉnh lại đi, nàng ấy đã chết lâu rồi.”
Xưa nay tôi chưa từng thấy sắc diện Bệ Hạ như thế, người luôn ôn tồn với cha, duy chỉ lúc này là gần như trở nên dữ tợn, thậm chí cơ mặt co thắt theo chiều hướng méo xẹo, người níu chặt vạt áo cha, mu bàn tay đã nổi vằn vện những gân xanh, tiếng gầm gừ dữ tợn trở nên khàn đục: “Ngươi nói láo!”
Cha tôi run rẩy thở hắt không ra hơi, thậm chí tôi còn không dám thở mạnh. Trong điện chỉ vọng lại tiếng thở dồn dập từng hồi của cha, tựa như ống bễ tan hoang. Giọng Bệ Hạ dịu xuống, thậm chí người đã cười: “Bùi Chiếu ơi, ngươi thừa biết nàng ấy về Tây Lương. Nàng ấy chỉ lừa chúng ta thôi, ngay cả người thông minh như ngươi mà cũng bị lừa.”
Cha vừa ho vừa thở hổn hễn, cha khẽ gọi: “Bệ Hạ…” ánh mắt người bi thương mà vô vọng, tiếng người cũng vậy: “Công chúa Triêu Dương không phải con gái của nàng ấy đâu, công chúa không có nét nào giống với nàng ấy cả, trong lòng người hiểu rõ hơn ai hết. Công chúa do Hiền phi Lí Thị hạ sinh, Thái Tử Phi qua đời đã 30 năm nay rồi… mười mấy năm trước thần có đi viếng, cỏ đã xanh um phủ màu trên mộ rồi…”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Bệ Hạ khóc, giọt nước mắt to dần rồi trào ra, nhỏ xuống ngực áo bào trong câm lặng. Ngực áo bào thêu họa tiết tinh xảo, giọt nước mắt loang loáng trên đầu rồng, chực rơi mà lại không rơi. Cha tôi ôm gối người, dường như xoa dịu, dường như an ủi, mà lại như có nỗi cảm thông. Lúc bấy giờ, tiếng khóc của Bệ Hạ bật nấc lên như một đứa trẻ.
– Trọng An –
9. “Là ta… Tiểu Phong ơi… ta là Cố Tiểu Ngũ…“
– Lý Thừa Ngân –
10. “Lý Thừa Ngân, ta tha thứ cho chàng rồi. Ta tha thứ cho tất thảy những ngọt ngào, những nợ nần, những thất vọng, những tuyệt vọng giữa đôi ta. Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng…”
– Tiểu Phong –
11. Lý Thừa Ngân, hứa với ta là chàng sẽ sống tốt nhé. Bảo vệ tốt giang sơn của chàng. Bảo vệ tốt ngôi vị của chàng. Đó là thứ mà chàng dùng cả nhà Tiểu Phong để đánh đổi.
Lý Thừa Ngân, Tiểu Phong chết thật rồi, cỏ cũng đã xanh um cả mộ phần rồi. Chàng tiếc cái gì, đau thương cái gì. Chẳng phải chính bản thân chàng đã đẩy nàng vào con đường này hay sao ?
Lý Thừa Ngân, nửa đời còn lại, ngồi trên ngôi vị đó, giữ gìn giang sơn đó. Cô độc như vậy, mệt mỏi lãnh khốc như vậy, thật đáng đời chàng.
– Trích cmt FB –
12. Dường như tôi đang trông thấy Cố Tiểu Ngũ, chàng đang phi ngựa về phía này, tôi biết chàng vẫn chưa chết, chàng chỉ đi bắt 100 con đom đóm cho tôi mà thôi.
– Tiểu Phong–
13. Tôi quên đi chàng, chàng cũng lãng quên tôi, đôi ta đã không còn vướng bận tiền duyên. Thế nhưng, tại sao khi đã quên được rồi, mà trái tim tôi vẫn lại yêu chàng.
– Tiểu Phong –
14. Cố Tiểu Ngũ của tôi, chàng đã giết người duy nhất tôi yêu nhất mất rồi. Chàng giết Cố Tiểu Ngũ ngay trên mảnh đất Đột Quyết, Cố Tiểu Ngũ bỏ mạng trong khi hôn lễ của chúng tôi vẫn còn đang dang dở, chàng ấy đã chết ngay tại Tây Lương.
– Tiểu Phong –
15. Ba năm trước, chàng giết chết Cố Tiểu Ngũ mà ta yêu nhất. Ba năm sau, ta đã giết được Tiểu Phong – người con gái duy nhất trong tim chàng.
– Tiểu Phong –
16. Kìa con cáo nhỏ trên cồn cát
Ngắm nhìn trăng sáng ánh vệt hồng
Thế nhưng nào có ai hay biết
Cáo chờ cô gái có về không?
Một kiếp vợ chồng ngàn kiếp nợ
Vấn vương vương vấn dứt tơ hồng
Tiểu Phong công chúa lưu luyến mãi
Một Lý Thừa Ngân lạnh cõi lòng.
Thảo nguyên xanh mướt xa ngàn dặm
Gió thoảng hương đưa nước suối trong
Nhân duyên số kiếp đưa ta lại
Này chàng Cố ơi có thấy không ?
Đom đóm trăm con chàng hứa bắt
Đưa ta thắp sáng cánh rừng thông
Nhưng sao chàng hứa mà không giữ
Hại ta mong ngóng cả cõi lòng.
Nát cửa nhà tan ngay tầm mắt
Kìa chàng Cố ơi có đau không ?
Tự tay giết chết tình ta đó
Thù nhà nợ nước hẳn chưa xong
Kìa dưới đáy sâu dòng sông nhỏ
Tên gọi là “Quên”, đặng quên tình
Buông mình rơi xuống ta chẳng ngỏ
Ta đi rồi chàng có tiếc chăng ?
Kí ức tuôn về như suối vỡ
Ròng rã ba năm sống u mê
Chỉ trách ông trời sao chẳng nỡ
Cho ta quên hết cả một đời.
Lầu thành cao vợi phía Tây Lương
Gió thanh reo rắt gọi ta về
Lòng ta thăm thẳm thương chàng Cố
Nhưng chẳng thể nhìn một Thừa Ngân.
Gieo mình rơi xuống nhưng chẳng đủ
Mơ hồ nhìn thấy bóng hình xa
Chơi vơi tiếng gào “Ta đã nhớ,
Là ta có lỗi, Tiểu Phong ơi…”
Trái tim này đây chẳng biết đau
Trống rỗng mình ta chẳng gia đình
Thôi thì một đao ta kết thúc
Vĩnh biệt chàng rồi Tiểu Ngũ ơi…
17. Tất cả những lời nói dối của ta, nàng đều tin toàn bộ. Nhưng điều đơn giản nhất chính là ta yêu nàng, thì nàng lại nhất quyết chẳng chịu tin…
– Lý Thừa Ngân –
18. Cố Tiểu Ngũ lừa nàng để giành thiên hạ, Lý Thừa Ngân lừa cả thiên hạ để yêu nàng. Thế cớ sao nàng lại yêu Cố Tiểu Ngũ nhất mà hận Lý Thừa Ngân nhất ?
19. Ta nào đâu để ý đến cái ngôi vị Thái tử phi, cái mà ta yêu chính là một Dực Vương không quyền không thế.
– Triệu Sắt Sắt –
20. Hình phạt mà ông trời dành cho Lý Thừa Ngân là phải ghi nhớ cả đời. Đời này kiếp này vừa đánh mất người mình yêu nhất, vừa đánh mất chính bản thân mình.
21. Khó làm hơn Hoàng đế là Thái tử. Lạnh lẽo hơn Hoàng cung là Đông cung.
22. Nếu ví tình yêu của Cố Tiểu Ngũ như ánh dương, rực rỡ và chói loá. Thì tình yêu của Lý Thừa Ngân sẽ là ánh trăng âm thầm và êm dịu.
Ánh dương cũng tốt, mặt trăng cũng được chỉ cần hắn không là Thái tử là được. Ấy vậy mà hắn lại là Thái tử. Đã vậy, con đường đến với ngai vị của hắn còn không bằng phẳng.
Ánh dương hắn dành cho nàng, cháy bỏng và mãnh liệt nhưng chứa đầy giả dối. Bởi vậy, nó thiêu rụi nàng, người thân của nàng và cả tình yêu chân thành nhất mà nàng dành cho hắn.
Ánh Trăng hắn dành cho nàng chân thành, sâu sắc nhưng lại ẩn dấu quá sâu sau lớp mây đen. Dưới sự bảo vệ của hắn, nàng chẳng biết những âm mưu, thủ đoạn thâm độc của chốn cung đình kia ra sao; nàng mãi cũng chẳng biết được tình yêu mà hắn dành cho nàng sâu đậm như thế nào.
23. – Còn ta thì sao ? Ta thì là gì chứ ?
– Lợi dụng, trước đây đều là lợi dụng đấy, ngươi vừa lòng chưa ?
– Hoá ra chỉ là lợi dụng à ? Ta còn tưởng ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, hoá ra tất thảy chỉ là lợi dụng à ?
Từ lúc bắt gặp chàng lần đầu ta đã thích chàng rồi. Từ đó ta đã mê mẩn vào đó, cuộc sống của ta chỉ có chàng, mọi thứ ta làm đều là vì chàng hết.
Ta còn nhớ, hôm đó ta tiễn chàng đến Tây Lương, đôi ta ước hẹn sẽ gặp lại. Nhưng khi chàng trở lại, lại không như trước nữa. Ta tận mắt thấy chàng cưới người khác, tận mắt thấy chàng có người khác. Nhưng ta vẫn ngốc nghếch nói với bản thân mình: Chỉ cần chàng có ta, ta vẫn chưa phải là kẻ thua cuộc. Nhưng bây giờ, chàng nói với ta, những năm nay đều là ta tự mình đa tình. Ta không trách chàng… không trách chàng. Là ta thích chàng. Nhưng lần này, ta thừa nhận ta thua rồi. Không phải thua ả ta, mà thua vì tình cảm cố chấp mà ta dành cho chàng.
– Triệu Sắt Sắt & Lý Thừa Ngân –
— — — — — — — — — — — — — — — — — — — — —