Biết đâu mình sống 100 năm Thân củi mục hoá hương trầm Ảo hóa đường đời bất tận Kéo dài vô thủy vô chung Biết đâu 80 mình chết Bây giờ xế bóng 75 Năm năm làm chi cho hết Khéo lo những chuyện xa tầm Biết đâu sang năm mình chết Hôm nay Thu mới sang mùa Đông Hạ Xuân xanh trước mắt Thì vui quên chuyện hơn thua Biết đâu ngày mai mình chết Chiều vàng thêm một đêm nay Thời gian mất tăm biền biệt Chén đưa chén tiễn vơi đầy Biết đâu giờ sau mình chết Đủ dài một chén hoàng hoa Yêu thương không màng hơn thiệt Cười vui ngấn lệ quan hà Biết đâu giờ mình đang chết Thiên thu nhất khứ sát na Thì cứ cười vang quên hết Niềm đau nỗi khổ Ta Bà Thu sang lá rụng quán vô thường Đông tới mưa về quán tuyết sương Xuân quán ngàn hoa vô hữu tướng Hạ về bùng cháy rực rỡ quán mười phương Nhân gian đang sống là đang chết Đang về xuôi mái nghĩa đang qua Tử sinh vẫn gối đầu tương biệt Không lại hoàn không ai là ta Sacramento, vào Thu 2022 Trần Kiêm Đoàn * * Quán niệm bên trời hiên quán vắng ; Thấy mình thành một sợi mây bay ! ( Trụ Vũ ) Trần Kiêm ĐoànNgọn tháp có hình dáng như vạt áo tiên đang bay, tương truyền vua Chiêm Thành là Chế Mân cho thiết kế xây dựng sẵn chính giữa thành Đồ Bàn chờ Tặng Công Chúa Huyền Trân. Tác giả viết bài thơ này hoài niệm người xưa, mong có ngày thấy một pho tượng uy dũng của vua Chế Mân được dựng bên cạnh tháp. Nửa gánh giang san, nửa gánh tình, Đồ Bàn bái biệt tóc đương xanh. Lạnh hồn tháp cổ trơ vơ đứng, Vắng tiếng chuông đưa, gạch với mình. Trăm năm quạnh quẽ lòng non nước, Vạn thuở tang thương lối đế kinh. Cánh Tiên nung phiến tình quân tử, Tưởng áo ai bay trước tháp linh. Từ Hoa Nhất Tuệ Tâm
Đến Đi Một Mình
Nhạc & Lời: Khánh Hoàng
Ca sĩ: Khắc Dũng
Hòa âm & Đọc lời dẫn: Thái Bảo Lộc
Dẫn: Trong “Góp Nhặt Cát Đá” của thiền sư Muju, bản dịch của Đỗ Đình Đồng, do Lá Bối xuất bản năm 1971 tại Sài Gòn, có câu truyện kể: “Trước khi Ninakawa qua đời, thiền sư Ikkyu đến viếng ông. Ikkyu hỏi: “Tôi sẽ độ anh”. Ninakawa đáp: “Tôi đến đây một mình và sẽ ra đi một mình. Anh có thể giúp tôi được gì?” Ikkyyu nói: “Nếu anh cho rằng anh thật có đến và đi, thì đó là ảo tưởng của anh. Hãy để tôi chỉ anh con đường không đến, không đi”. Với những lời khuyên này, Ikkyu vén lên một con đường trong sáng, và Ninakawa mỉm cười ra đi”.
Trong kinh Pháp Hoa, phẩm Tín Giải, chàng Cùng Tử bỏ quên người cha Trưởng Giả, đã lang thang rày đây mai đó, kết bạn ở khắp nơi chốn. Nhưng rồi ra, chàng chỉ là người cô đơn, đã đến và sẽ đi một mình, độc hành trên con đường lữ thứ,xa xôi, bất tận…
Đã đến một mình
Rồi sẽ đi một mình
Chàng Cùng Tử
lang thang hoài trong ba cõi
Muôn pháp là bạn
mà vẫn cô đơn
Lạ lùng
Chùm mộng huyễn
với trò dâu biển mà thôi
Không đến một mình
và chẳng đi một mình
Người Trưởng Giả
an nhiên hoài theo năm tháng
Sông núi hiển bày
mà Có-Không đâu bận lòng
Tuồng ảo hóa
trôi vào mênh mông
Ánh trăng vàng tỏa ngát
Khắp phiền muộn nhân gian
Dù trong đêm nguyệt tận
Dù nẻo về gian nan
Có một dòng Tây Giang
Bao giờ nước vơi cạn?
Chợt sông chỉ là thế
Đường không đến không đi!
Plano _ Oct. 13, 2003
Khánh Hoàng