Đề bài: Nghị luận về Lòng nhân ái trong cuộc sống qua câu chuyện Người ăn xin
Nghị luận về Lòng nhân ái trong đời sống qua câu chuyện Người ăn xin
I. Dàn ý Nghị luận về Lòng nhân ái trong cuộc sống qua câu chuyện Người ăn xin (Chuẩn)
1. Mở bài
Giới thiệu vấn đề nghị luận – lòng nhân ái .
2. Thân bài
– Kể ngắn gọn câu chuyện “ Người ăn xin ” – Giải thích : lòng nhân ái là gì ? + Vẻ đẹp về nhân cách và tâm hồn của mỗi con người, nó hoàn toàn có thể gắn bó, liên kết đưa mọi người đến gần nhau hơn. ( theo từ điển ) + Tình cảm xuất phát từ trái tim, là cho đi không cần nhận lại. + Đơn giản là những hành vi sẻ chia và đồng cảm .
– Lòng nhân ái trong câu chuyện “ Người ăn xin. ” – Bàn luận, lan rộng ra, liên hệ : + Tại sao phải có lòng nhân ái giữa con người với con người ? + Xã hội ngày này tăng trưởng, con người dần đánh mất đi sự san sẻ, đồng cảm, tình cảm yêu thương … + Dẫn chứng đơn cử. + Giới trẻ + Bản thân – Kết luận : Từ câu chuyện “ Người ăn xin ” ta hoàn toàn có thể rút ra một thông điệp “ lòng nhân ái nhiều lúc đơn thuần chỉ là sự đồng cảm và sẻ chia bằng một hành vi chân thành từ trái tim ”
3. Kết bài
Bài học nhận thức và hành vi .
II. Bài mẫu: Nghị luận về Lòng nhân ái trong cuộc sống qua câu chuyện Người ăn xin (Chuẩn)
Tôi đã từng đọc được một câu chuyện có tên “Người ăn xin” và muốn được trích dẫn để các bạn cùng đọc:
Người ăn xin
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi. Tôi lục hết túi nọ đến túi kia, không có lấy một xu, không cả khăn tay, không có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông : – Xin ông đừng giận cháu ! Cháu không có gì cho ông cả ! Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười : – Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. Khi ấy, tôi chợt hiểu ra : cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông .
( Theo Tuốc-ghê-nhép ) ”
Hình ảnh ông lão lấy tay nắm chặt lấy tay người người trẻ tuổi làm tôi day dứt mãi, bất chợt tôi nghĩ đến lòng nhân ái trong đời sống ngày thời điểm ngày hôm nay …
Lòng nhân ái tưởng chừng như là điều đơn thuần và luôn thường trực trong mỗi tất cả chúng ta. Nhưng ta đâu biết, đời sống ngày càng tăng trưởng, con người đã dần quên mất thực chất thật sự của lòng nhân ái là gì. Theo từ điển, lòng nhân ái chính là vẻ đẹp về nhân cách và tâm hồn của mỗi con người, nó hoàn toàn có thể gắn bó, liên kết đưa mọi người đến gần nhau hơn. Lòng nhân ái còn là tình cảm xuất phát từ trái tim, là cho đi không cần nhận lại. Hay đơn thuần chỉ là sự đồng cảm, cảm thông và hành vi san sẻ. Cũng giống như hành vi của cậu bé trong câu chuyện Người ăn xin, cậu chẳng có gì cho ông lão, chỉ biết đưa tay nắm lấy đôi bàn tay run rẩy vì lạnh của ông. Nhưng cậu đâu biết cậu vừa trao đi một thứ tình cảm rất đặc biệt quan trọng, đó là sự cảm thông chân thành nhất xuất phát từ trái tim, chính tấm lòng nhân ái của hơi ấm tim cậu bé đã truyền qua tim ông lão làm ông rơi nước mắt. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự biết ơn. Cả ông lão và cậu bé đều đã cho đi và nhận lại một giá trị vô cùng thiêng liêng đến từ chính cảm hứng của họ. Và lòng nhân ái nhiều lúc chỉ đơn thuần là như vậy … sự sẻ chia, đồng cảm .
Xã hội ngày càng tăng trưởng, con người dần bị cuốn vào vòng xoáy tiền tài, kinh tế tài chính, suốt ngày bận rộn. Họ mải chạy theo dòng chảy đời sống mà quên đi những giá trị bên cạnh, quên mất cách biểu lộ tình yêu thương với những người xung quanh, thậm chí còn là với ngay chính người thân trong gia đình của họ. Nhưng ta đâu biết rằng càng như vậy giữa người với người càng cần có sợi dây tình nghĩa buộc chặt lại với nhau. Chẳng phải vô cớ mà người xưa có câu “ tình làng nghĩa xóm ”. Con người ở cạnh nhau được là bởi có sự đồng cảm, san sẻ. Thử tưởng tượng nếu hai tình nhân nhau mà không có sự đồng cảm, không chịu cảm thông cho nhau, không có sự xuất phát tình cảm từ trái tim chân thành thì sẽ như thế nào ? Hoặc giữa ba mẹ và con cháu, nếu không có sự bao dung, lời an ủi, san sẻ, động viên thì tình mẫu tử có thật sự được gọi là bền chặt ? Chúng ta cứ nghĩ rằng thương người chính là quăng cho họ một đống tiền và để đó .
Bạn thấy một người ăn xin bên đường bạn sẽ làm gì ? Sẽ cúi xuống hoặc thậm chí còn là đứng đó tiện tay “ ném ” vào chiếc rổ của họ vào đồng tiền lẻ và thản nhiên gọi đó là tình thương. Bạn có nghĩ họ cần điều đó ? Tôi còn nhớ đã được đọc đâu đó một câu chuyện về một cô bé mồ côi đi bán vé số dạo, có một bác lớn tuổi đến và mua vé số nhưng không nhận tiền thừa, cô bé cương quyết gửi trả lại và nói rằng chỉ nhận số tiền bằng giá trị tờ vé số bán ra. Thực chất ta luôn quy chụp điều bản thân cần cho người khác mà quên mất điều họ cần chỉ đơn thuần là cái ôm thật ấm cúng, cái nắm tay truyền cho nhau hơi ấm của tình yêu. Thời văn minh, mọi thứ đều quy ra tiền, con cháu nghĩ ba mẹ già rồi, chỉ cần thuê người chăm nom, cho học vào viện dưỡng lão hay hàng tháng gửi tiền về là đã làm tròn chữ hiếu, là bộc lộ tình yêu so với đấng sinh thành. Nhưng đã khi nào họ chịu hỏi điều ba mẹ muốn ? Người già họ cần nhất là không khí mái ấm gia đình, con cháu sum vầy, tiền tài, vật chất có ích gì khi đứa con của mình không hề muốn chăm sóc đến ba mẹ của nó. Ta cứ mãi đem đến của cải mà quên mất cái quan trọng nhất là tình yêu thương – vốn thường trực trong tâm hồn mỗi người dần bị sự vô cảm lấy đi mất. Tôi tự hỏi lòng nhân ái của con người giờ đây đang ở nơi đâu ?
Bạn đừng nghĩ lòng nhân ái là điều gì to lớn. Có những hành vi đơn thuần vô cùng nhưng chỉ cần xuất phát từ trái tim của bạn, đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho người khác, ấy chính là bạn đã trao đi lòng nhân ái. Đó hoàn toàn có thể là một cành hoa hồng nhỏ khuyến mãi cho cô lao công nhân ngày Quốc tế phụ nữ ; đó chỉ là một lần vô tình bạn dìu một cụ già sang đường, cụ nhìn bạn mỉm cười cảm ơn ; đó là một lần bạn nói lời cảm ơn với những người trợ giúp bạn, nói xin lỗi khi bạn sai ; hay chỉ là một cái ôm ba mẹ thật chặt mỗi khi đi xa quay trở lại nhà … Tất cả những điều đó vô cùng đơn thuần đúng không ? Vậy lòng nhân ái vốn dĩ vô cùng dễ cho đi và nhận lại. Chẳng qua ta cố ý lảng tránh, tìm cách ngụy biện cho mình, từ từ thành một thói quen xấu, ta quên mất đối xử với nhau luôn cần có trái tim chân thành .
Tôi thừa nhận bản thân đã có đôi lúc vô tâm, nhưng qua câu chuyện “Người ăn xin” dường như tôi đã nhận được rất nhiều, tôi đã học được bài học về lòng nhân ái. Mỗi ngày trôi qua hãy dùng trái tim của mình, yêu thương của mình lan tỏa giá trị của tình thương khắp moi nơi. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh ông lão nắm chặt tay cậu bé và nói: “Cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi!”
Thật ra lòng nhân ái và tình yêu thương không ai định nghĩa được, nhưng tất cả chúng ta vẫn hoàn toàn có thể hiểu rằng san sẻ, đồng cảm, cảm thông chính là những điều làm ra sự ấm cúng trong mối quan hệ giữa người với người. Hãy sống, hãy cho đi, hãy nhân rộng tình yêu thương để quốc tế này ngập tràn những bông hoa của tình thương …
– HẾT –
Ngoài ra còn rất nhiều bài văn mẫu nghị luận hay khác trên Vanmau. com bạn hoàn toàn có thể tìm hiểu thêm ngay