Lục Chi Ưu nhìn bóng sống lưng rời đi của anh, trong lòng cô vô cùng ngọt ngào, càng thêm kiên trì hơn .
Đàn ông biết nấu cơm, cô nhất định phải theo đuổi Thẩm Trường An!
Vừa nghĩ đến lúc tóm được anh rồi, cô hoàn toàn có thể làm nũng với anh, còn hoàn toàn có thể được ăn cháo anh nấu mỗi ngày, Lục Chi Ưu vô cùng kích động .
Thẩm Trường An cầm hộp giữ nhiệt về phòng thao tác, vừa mới bước vào liền thấy Mục Lạc nhìn mình cười nham hiểm .
Thẩm Trường An nhịn không được mà lườm anh ta .
" Dẹp cái nụ cười bỉ ổi đó của cậu đi, cảm ơn. "
Mục Lạc chạy đến trước mặt Thẩm Trường An, đặt mông ngồi lên bàn thao tác mắt nhìn sang cái hộp trên tay anh, nói : " Cậu cũng có lúc tri kỉ như thế nha, còn nấu cháo tình yêu cho người ta nữa chứ. "
Thẩm Trường An để cái hộp giữ nhiệt xuống bàn, "Vì nguyên nhân của bệnh viện chúng ta mà khiến người ta sợ hãi, tôi thân là bác sĩ chủ trị của cô ấy, chẳng lẽ không làm gì sao?"
"Ồ~ vậy tôi còn thấy người nào đó bế người ta, hơn nữa là bế công chúa, sao tôi nhớ người nào đó mắc bệnh sạch sẽ nhỉ?"
Thẩm Trường An nhìn anh, gõ gõ ngón tay lên bàn " cộc cộc ", cứ yên lặng nhìn anh không nói lời nào .
Mục Lạc cười nói: "Tôi sẽ méc anh Lạc Dương, cậu dám ăn hiếp tôi!" ←_ ←
" Tùy cậu, tôi đoán sẽ có lúc anh bị cả 2 người cùng bắt nạt. " → _ →
" Mấy người thật đáng ghét ! "
Nói xong liền quay về chỗ ngồi giả chết .
Nói thật, bị Thẩm Trường An bắt nạt, cùng lắm là tổn thương niềm tin, nhưng nếu bị Thẩm Lạc Dương để mắt tới, chắc chắc là thân tàn ma dại .
Cùng chơi với hai đồng đội bọn họ nhiều năm, anh đã rút ra được Tóm lại, hai bạn bè nhà họ Thẩm này không dễ đắc tội được đâu .
Anh Thẩm Lạc Dương là một người vô cùng lưu manh lại đấm đá bạo lực, nếu xử lý bằng miệng không được, trực tiếp lôi nắm đấm ra .
Thẩm Lạc Dương từ nhỏ đã được rèn luyện trong quân đội, học ĐH cũng là một trường quân đội nổi tiếng, làm bộ đội đặc chủng vài năm, sau khi xuất ngũ thì tự mở một võ quán, những võ sư trong võ quán đều là những quân nhân xuất ngũ giống như anh, việc làm giờ đây cũng thuận buồm xuôi gió .
Em trai Thẩm Trường An là kiểu người hờ hững, so với ai cũng tỏ vẻ tôi không quen biết mấy người, nếu không muốn ăn đòn thì đừng đụng đến tôi, chỉ có những người thân thiện anh mới lộ ra bản tính ác ma .
Nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực chất chính là độc mồm độc miệng, bản chất xấu xa.
Hồi học ĐH, anh cũng không ít lần bị Thẩm Trường An ngược cho tơi bời .
Anh chính là do không chịu nỗi cái tính hờ hững ấy mà đi khiêu khích người ta, nhưng sau cuối mình lại là người bị ngược =. = !
Hai bạn bè nhà này, một người động thủ, một người động khẩu, anh hoàn toàn có thể sống sót dưới tay của đồng đội họ cũng thật không thuận tiện chút nào .