( tiếp theo )
Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh
Một câu chuyện khác có lẽ các bạn có thể đọc qua rồi, có tên là “Bữa tiệc đêm trong nhà vệ sinh”, được phóng tác từ bài viết của Chu Hải Lượng, đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ. Câu chuyện có nội dung như sau:
Chị là “Oshin” – người giúp việc nhà cho một ông chủ ngoại ngũ tuần, rất giàu có. Đêm xuống, xong việc, vội vàng về với đứa con trai nhỏ 5 tuổi suốt ngày ngóng đợi trong căn nhà tồi tàn..
Hôm ấy, chủ nhà có lễ lớn, mời rất nhiều bạn bè quan khách đến dự tiệc đêm. Ông chủ bảo : Hôm nay việc nhiều, chị có thể về muộn hơn không? Thưa được ạ, có điều đứa con trai tôi nhỏ quá, ở nhà tối một mình lâu sẽ sợ hãi. Ông chủ ân cần: Vậy chị hãy mang cháu đến cùng nhé.
Chị mang theo con trai đến. Đi đường chị nói với nó rằng : Mẹ sẽ cho con đi dự tiệc đêm. Thằng bé rất háo hức. Nó đâu biết mẹ làm Oshin là như thế nào kia chứ ! Vả lại, chị cũng không muốn cho trí tuệ non nớt của nó phải sớm hiểu sự độc lạ giữa người giàu kẻ nghèo. Chị bí mật mua 2 chiếc xúc xích .
Khách khứa đến mỗi lúc mỗi đông. Ai cũng lịch sự và trang nhã. Ngôi nhà rộng và trang trọng … Nhiều người thăm quan, đi lại, trò chuyện. Chị rất bận không liên tục để mắt được đến đứa con nhếch nhác của mình. Chị sợ hình ảnh nó làm hỏng buổi lễ của mọi người. Cuối cùng chị cũng tìm ra được cách : đưa nó vào ngồi trong phòng vệ sinh của chủ … đó có vẻ như như thể nơi yên tĩnh và không ai dùng tới trong buổi tiệc đêm nay. Đặt 2 miếng xúc xích vừa mua vào chiếc đĩa sứ, chị cố lấy giọng vui tươi nói với con : Đây là phòng dành riêng cho con đấy, nào tiệc đêm mở màn ! Chị dặn con cứ ngồi yên trong đó đợi chị đón về. Thằng bé nhìn “ căn phòng dành cho nó ” thật thật sạch thơm tho, xinh xắn quá mức mà nó chưa từng được biết. Nó thú vị vô cùng, ngồi xuống sàn, mở màn ăn xúc xích được đặt trên bàn đá có gương, và âm ư hát … tự mừng cho mình .
Tiệc đêm mở màn. Người chủ nhà nhớ đến con trai chị, gặp chị đang trong nhà bếp hỏi. Chị vấn đáp ấp úng : Không biết nó đã chạy đi đằng nào … Ông chủ nhìn chị làm thuê như có vẻ như giấu diếm khó nói. Ông lặng lẽ đi tìm … Qua phòng vệ sinh thấy tiếng trẻ con hát vọng ra, ông Open, ngây người : Cháu nấp ở đây làm gì ? Cháu biết đây là chỗ nào không ? Thằng bé hồ hởi : Đây là phòng ông chủ nhà dành riêng cho cháu dự tiệc đêm, mẹ cháu bảo thế, nhưng cháu muốn có ai cùng với cháu ngồi đây cùng ăn cơ !
Ông chủ nhà thấy sống mũi mình cay xè, cố kìm nước mắt chảy ra, ông đã rõ tổng thể, nhẹ nhàng ngồi xuống nói ấm cúng : Con hãy đợi ta nhé. Rồi ông quay lại bàn tiệc nói với mọi người hãy tự nhiên vui tươi, còn ông sẽ bận tiếp một người khách đặc biệt quan trọng của buổi tối thời điểm ngày hôm nay. Ông để một chút ít thức ăn trên cái đĩa to, và mang xuống phòng vệ sinh. Ông gõ cửa phòng lịch sự và trang nhã … Thằng bé Open … Ông bước vào : Nào tất cả chúng ta cùng ăn tiệc trong căn phòng tuyệt vời này nhé. Thằng bé vui sướng lắm. Hai người ngồi xuống sàn vừa ăn ngon lành vừa chuyện trò rả rích, lại còn cùng nhau nghêu ngao hát nữa chứ … Mọi người cũng đã biết. Liên tục có khách đến ân cần gõ cửa phòng vệ sinh, chào hỏi hai người rất lịch sự và trang nhã và chúc họ ngon miệng, thậm chí còn nhiều người cùng ngồi xuống sàn hát những bài hát vui của trẻ nhỏ … Tất cả đều thật chân thành, ấm cúng !
Nhiều năm tháng qua đi … Cậu bé đã rất thành đạt, trở nên giàu sang, vươn lên những tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Nhưng anh không khi nào quên giúp sức những người nghèo khó siêng năng …
Tôi nhận ra bài học làm người trong câu chuyện trên thật đơn sơ giản dị nhưng vô cùng giá trị. Có thể nói một điều rất quan trọng đã giúp hình thành nhân cách của anh thanh niên trong câu chuyện, đó là cách anh được đối xử. Người chủ của mẹ anh năm xưa đã vô cùng nhân ái với cậu bé nghèo con một người làm công. Ông đã cẩn trọng bảo vệ tình cảm và lòng tự trọng của một đứa bé 5 tuổi thay vì làm nó bị tổn thương…
* * *
Chú chó nhỏ
Lòng nhân ái còn trải rộng ra với thiên nhiên, với thế giới quanh ta. Một câu chuyện khác mang tên “Chú chó nhỏ” cũng không rõ tác giả, trong đó người chủ bán chó đã học được một bài học thật bất ngờ nơi cậu bé muốn mua chú chó con bị tật. Câu chuyện kể lại như sau:
Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán Chó Con” lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện.
“Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?” cậu bé hỏi.
Ông chủ vấn đáp ” Khoảng từ 30 đô la cho tới 50 đô la. ”
Cậu bé móc trong túi ra một chút ít tiền lẻ. ” Cháu có 3 đô la, ” cậu nói, ” cháu hoàn toàn có thể xem chúng được không ? ”
Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra là chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh quấn quýt theo mẹ. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo đàng sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó và hỏi ” Con chó con này bị làm thế nào vậy ? ”
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã kiểm tra và nói rằng con chó con đó bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi.
Đứa bé rất xúc động. “Cháu muốn mua con chó con đó.”
Người chủ nói rằng ” Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn. ”
Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng ” Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng danh như bất kể con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú 3 đô la giờ đây và 50 xu mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền. ”
Người chủ phản đối ” Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng khi nào hoàn toàn có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác. ”
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ… Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ “Vâng, cháu cũng không chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!”
Bạn có cảm nhận gì khi đọc câu chuyện này ? Lòng nhân ái không chỉ có giữa con người với nhau, nhưng còn được bộc lộ bằng tình yêu thương đồng cảm với cả loài vật. Cậu bé trong câu chuyện quý mến và coi trọng chú chó con bị tật, vì bản thân cậu cũng bị tật và cũng muốn được mọi người yêu quý, tôn trọng. Điều đó gây tâm lý cho người khác khi họ vô tình « hạ thấp giá » của đối tượng người tiêu dùng được yêu thương …
Ngay trong đời thường cũng không thiếu những câu chuyện có thật về lòng nhân ái. Vào tháng 11/2010, báo Dân Trí có đưa một bản tin tựa đề là : “ Em bé đánh giày chờ chết trên hè phố ”, kể lại câu chuyện thật về một em trai nghèo tên Sao mắc bệnh tim bẩm sinh và có thực trạng rất là thương tâm [ 1 ]. Chỉ một tuần sau khi báo đưa tin, Sao đã nhận được 47.400.000 đồng của những người có “ tấm lòng nhân ái ” đến ủng hộ trực tiếp. Sau đó em Sao đã được nhập viện để điều trị .
Tiếng kêu thống khổ của một gia đình mắc bệnh hiểm nghèo
Bài viết đăng ngày 08/02/2011 [ 2 ] kể về mái ấm gia đình của anh Quý ở tỉnh Thanh Hóa. Lấy nhau từ năm 1989 và có hai con trai, vợ chồng anh Quý đang bình an thì xấu số đùng một cái ập xuống vào năm 2004. Treo biển bán nhà trước cổng hơn 10 năm nay nhưng không ai dám mua vì thấy cả mái ấm gia đình ai cũng mắc bệnh hiểm nghèo. Chỉ sau 1 tuần, niềm vui đến với mái ấm gia đình anh qua những góp phần sẻ chia của nhiều người, và việc góp phần đó còn liên tục đến nay. Chiều ngày 3/3/2011 vừa mới qua, phóng viên báo chí báo Dân trí cùng đại diện thay mặt chính quyền sở tại đã đến trao số tiền 16.900.000 đ cho mái ấm gia đình anh …
Còn nhiều nữa những câu chuyện rất cảm động, mà nếu tất cả chúng ta có dịp đọc, suy tư và san sẻ với nhau, tôi tin rằng nó sẽ giúp ích cho cuộc sống của mỗi người. Những câu chuyện đó giúp tôi cảm thấy rằng cuộc sống này có nhiều điều thật cao quý biểu lộ ngay trong cách sống của những con người đơn giản và giản dị, đơn sơ mộc mạc … Điều đó hoàn toàn có thể giúp cho tâm hồn tất cả chúng ta bình an thanh thản, đem lại niềm vui và một cái nhìn sáng sủa tích cực về tương lai. Tôi ước mong rằng những câu chuyện cảm động về lòng nhân ái được mọi người kể lại cho nhau, vì như ông John Keller – một diễn thuyết nổi tiếng người Mỹ – có nói : « Ánh sáng một hành vi nhân ái dù nhỏ bé cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của trái đất » [ 3 ]. Tôi muốn nhắc lại câu chuyện đó như lời kết cho những suy tư về lòng nhân ái :
Một bữa tối tại hoạt động trường Los Angeles – Mỹ, ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng chừng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
– Bây giờ xin những bạn đừng sợ ! Tôi sắp cho tắt tổng thể đèn trong sân vận động này .
Đèn tắt. Cả sân hoạt động chìm sâu trong bóng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp :
– Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. Những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to ” Đã thấy ! ” .
Một que diêm được bật lên, cả sân hoạt động vang lên : ” Đã thấy ! ” .
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller lý giải : “ Ánh sáng của một hành vi nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của trái đất giống như vậy ” .
Sau đó một lần nữa, toàn bộ đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên : “ Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên ! ” Bỗng chốc cả hoạt động trường rực sáng. Ông John Keller Kết luận : “ Tất cả tất cả chúng ta cùng hợp lực với nhau hoàn toàn có thể thắng lợi bóng tối, cuộc chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của tất cả chúng ta … Những hành vi yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng nhỏ bé, những hành vi yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của đau khổ và cái ác ” .
Thế giới này vẫn đang bừng sáng lên niềm hy vọng, vì còn đó rất nhiều những việc làm âm thầm, từ những con người chỉ muốn ẩn danh để cho thấy rằng lòng nhân ái vẫn đang như một dòng chảy tuôn tràn không bao giờ cạn. Lời Kinh Hòa Bình của thánh Phanxicô có nói:
Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh
Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân
Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ
Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời…
Nhìn lại hiện trạng hôm nay, tôi thấy lòng nhân ái của bao người đang còn bị cản trở bởi quá nhiều chướng ngại của ích kỷ và thành kiến… của tham, sân, si… của những ganh ghét, bàng quang, loại trừ… Tôi cầu mong phúc lành và niềm vui tròn đầy cho các bạn và cho những ai đang góp phần ươm mầm những nụ hoa nhân ái ngay trong những góc tối của một “thế giới tiêu thụ” chỉ biết chạy theo “danh lợi thú”.
Xin cho mỗi chúng ta có một con tim nhân ái thực sự, luôn biết quan tâm và đồng cảm với cuộc sống của bao người đau khổ quanh ta. Và chắc hẳn chỉ có những ai biết quên hạnh phúc của riêng mình để mưu cầu hạnh phúc cho người khác, mới có thể gặp lại chính bản thân mình trong niềm hạnh phúc tràn đầy… Xin các bạn cũng hãy chia sẻ lại cho mọi người sống quanh mình những câu chuyện cảm động về lòng nhân ái này nhé, để cuộc sống của họ có thêm nhiều giá trị tốt đẹp… Cám ơn tất cả các bạn!
——————————————–
[ 1 ] dantri.com.vn/c167/s167-360770/em-be-danh-giay-cho-chet-tren-he-pho.htm
[ 2 ] http://dantri.com.vn/c167/s167-455822/tieng-keu-thong-kho-cua-mot-gia-dinh-mac-benh-hiem-ngheo.htm
[ 3 ] Xem : www.catholic.org.tw/vntaiwan/cungdoc/cungdoc22.htm