Đánh giá: 8/
10
từ
13342
lượt
REVIEW TRUYỆN BAO DUNG VÔ BỜ
Tác giả: Lê Tửu Nhi
Thể loại: Hiện đại, trâu già gặm cỏ non (nam hơn nữ một giáp), thương trường, nam bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền lại thủ đoạn, cầm thú x nữ xinh xắn hiểu chuyện, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, nhẹ nhàng, HE
Độ dài: 60 chương + 4 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit (5 chương cuối có pass – pass quiz)
Trong mắt bố Tô, Bùi Cận là một người bạn tri kỷ, là quân tử nho nhã, nhân phẩm của anh được chính bố Tô công nhận. Vì thế ông đã để Tô Nịnh Nịnh – con gái rượu của mình đến ở nhờ nhà của anh. Chỉ là bố Tô ngàn vạn lần không biết rằng, chính ông đã đưa cừu vào miệng sói.
Vì sao vậy?
Thứ nhất, lần đầu tiên Bùi Cận gặp Tô Nịnh Nịnh là khi cô học lớp 11 thì anh đã biết thế nào là rung động. Anh bị nụ cười rực rỡ của cô hấp dẫn đến không thể nào thoát ra được. Còn ấn tượng của Tô Nịnh Nịnh về anh chính là một người quá tẻ nhạt.
Thứ hai, Tô Nịnh Nịnh phải ở nhờ nhà của Bùi Cận vì kí túc xá phải chen chúc, dồn 8 người vào một phòng. Mà cái ý tưởng để 8 sinh viên ở một phòng là cao kiến của Bùi Cận, tất cả cũng chỉ để đưa cô vào tròng.
Tô Nịnh Nịnh muốn ở nhờ nhà Bùi Cận thì phải chấp nhận các điều kiện cơ bản sau:
Cuối tuần phải quét nhà, rửa bát, nấu cơm.
Phải về nhà trước 9h tối.
Không được mặc đồ mát mẻ trước mặt người lạ.
Tất nhiên, một cô gái được cưng chiều như Tô Nịnh Nịnh sẽ không biết làm việc nhà, nên đụng vào việc gì cũng hỏng. Lau bàn ghế thì “lỡ tay” làm rớt vỡ cái gạt tàn đắt tiền, lau nhà thì mém làm hư sàn gỗ, nấu cơm thì để chén đĩa rơi bể hết… Dù vậy Bùi Cận vẫn cố chấp để cô làm.
Bùi Cận chăm sóc Tô Nịnh Nịnh rất cẩn thận. Anh biết lúc ngủ cô hay đạp chăn ra nên tối nào cũng ghé vào phòng đắp chăn giúp cô. Nhìn cô gái mình yêu nằm trên giường, anh không nhịn được mà hôn “nhẹ” lên trán cô. Kết quả của cái hôn “nhẹ” đó là sáng mai Nịnh Nịnh phát hiện trán bị “muỗi chích”.
Hơn nữa Bùi Cận còn đánh tiếng với trường học, dặn dò phải để ý kĩ Nịnh Nịnh. Bởi vậy mà lần cô trốn tiết tự học bị phạt viết bản kiểm điểm 5000 chữ :v
Từ khi Nịnh Nịnh đến, Bùi Cận lúc nào cũng đi làm về sớm, còn vì cô mà tập ăn sầu riêng. Nhưng tình cảm của hai người vẫn chẳng tiến triển, mà Nịnh Nịnh lại còn “cảm nắng” chàng trai khác. Bởi vậy mới nói, Bùi Cận trên thương trường thủ đoạn tài giỏi bao nhiêu thì trước mặt Nịnh Nịnh lại chần chờ bấy nhiêu.
Mãi cho đến một lần, anh không liên lạc được với Nịnh Nịnh nữa. Bùi Cận cuống cuồng đi tìm thì phát hiện ra cô ngồi khóc dưới gốc cây vì bị người ta bắt nạt, thế là anh dùng nụ hôn để chặn tiếng khóc của cô.
Cũng từ lần này, Bùi Cận đã có thể thoải mái thể hiện tâm tư của mình. Anh mặt dày rủ Nịnh Nịnh đi xem phim, đi tản bộ… Cô đều không đồng ý, lấy lí do:
“Cháu mệt rồi, muốn đi ngủ.”
Anh bình tĩnh nói: “Cũng có thể ngủ chung” :v
Một người đàn ông cả đống tuổi như Bùi Cận lại không biết ngượng mà gọi Tô Tranh – anh trai của Tô Nịnh Nịnh, một thanh niên trẻ trung là “anh vợ” :v
Khi có khách đến chơi mà cô trang điểm, thì anh sẽ khó chịu. Tô Nịnh Nịnh hỏi:
“Chú ghen à?”
“Không ngửi thấy sao?”
“Cái gì?”
“Mùi dấm nồng thế mà.”
Dù thế, Tô Nịnh Nịnh vẫn đắn đo chưa đồng ý làm bạn gái anh. Mãi đến khi anh kiếm cớ làm cô ghen, thì khi ấy Nịnh Nịnh mới cho anh một danh phận.
Tết năm đó Bùi Cận cùng Nịnh Nịnh về nhà ra mắt gia đình vợ. Việc này khiến ba Tô có chút không thích ứng được. Thử hỏi anh em tri kỷ đột nhiên trở thành con rể, lại còn gọi mình là ba, ai lại không hú hồn cơ chứ?
Nhưng chỉ cần Nịnh Nịnh hạnh phúc, thì Tô gia ai cũng chấp nhận anh cả.
Vấn đề cam go nhất trong cuộc tình này là mẹ nuôi của anh – Triệu Tố Ưng – người phụ nữ có tham vọng muốn giành tài sản của Bùi gia. Bà nhất quyết không cho anh lấy Nịnh Nịnh.
Lại nói, đối với bà ta, Bùi Cận là một cái máy không cảm xúc, chỉ có phục tùng. Bùi Cận quyết định cắt đứt quan hệ với Triệu Tố Ưng, chuyển toàn bộ cổ phần trong công ty cho bà. Anh tình nguyện trở thành hai bàn tay trắng để ở bên Nịnh Nịnh.
Khi mọi thứ đều ổn thỏa, Bùi Cận cố tình để cả lớp biết anh là bạn trai của cô. Nịnh Nịnh vừa đủ tuổi kết hôn thì anh liền cầu hôn cô. Rồi còn nhờ cô gửi thư cho hiệu trưởng, tưởng là thư gì, thì ra là thiệp mời đám cưới :v
Hóa ra, Nịnh Nịnh à, mọi chuyện cô trải qua từ khi gặp Bùi Cận đều là có chủ ý cả. Từ việc ở chung đến việc kết hôn, đều là kế hoạch của Bùi Cận cả! Thế nên mới nói, có được anh là điều tốt nhất. Anh yêu cô, bao dung cho cô, để cô chỉ mãi là một công chúa nhỏ không bao giờ lớn.
***
“Bao dung vô bờ” là câu chuyện đúng như cái tên vậy. Bùi Cận bao dung tất cả, để Nịnh Nịnh luôn sống vô tư. Cũng phải nói, đừng thấy mấy chương đầu nam chính nghiêm túc nhưng thực ra lại là cầm thú :v Nữ chính ban đầu khá bánh bèo, nhưng đã được Bùi Cận “tôi luyện” thì đã trở thành một cô gái đảm đang.
Mạch truyện rất nhẹ nhàng, nội dung không có nhiều biến cố, đọc đến đâu cũng cảm thấy ngọt. Tác giả xây dựng tâm lý nhân vật khá chi tiết, từ nhân vật chính đến phụ đều được viết tỉ mỉ. Tất cả đều tạo nên một “Bao dung vô bờ” rất đáng đọc. Mình nghĩ đây sẽ là bộ truyện rất hợp với những ngày nóng ạ.