Graham Bell: Chủ nhân bằng sáng chế điện thoại? (phần 2)

Tất cả thông tin người dùng được bảo mật thông tin theo pháp luật của pháp lý Nước Ta. Khi bạn đăng nhập, bạn chấp thuận đồng ý với Các pháp luật sử dụng và Thỏa thuận về cung ứng và sử dụng Mạng Xã Hội .Bạn vui mắt chờ trong giây lát …

[Nhân vật] Graham Bell: Chủ nhân bằng sáng chế điện thoại, đúng hay sai? (phần 2)


Phan Huy Thái Nguyên

04/07/15

5 bình luận

Trong phần đầu, tất cả chúng ta đã khám phá về tiểu sử cuộc sống Graham Bell, và phần hai này sẽ cho biết quy trình phát minh ra điện thoại của ông. Từ đó, tất cả chúng ta sẽ thấy việc cấp văn bằng bản quyền trí tuệ cho Graham Bell có đúng chuẩn hay còn uẩn khúc gì trong đó ? Hãy cùng xem tiếp …

Graham Bell Nhà phát minh lỗi lạc, chủ nhân bằng sáng chế điện thoại 1

Ý tưởng và phác thảo

Năm 1874, việc nghiên cứu và điều tra khởi đầu về đồng nhất điện tín của Bell đã cơ bản thành hình, việc làm triển khai ở cả “ phòng thí nghiệm ” mới ở Boston và cả tại nhà ông ở Canada đã có bước tiến lớn. Mùa hè hăm ấy khi thao tác tại Brantford, Bell đã thử nghiệm “ phonautograph ”, một thiết bị trông giống một chiếc bút máy hoàn toàn có thể vẽ dạng sóng âm thanh trên tấm kính mờ bằng cách truy theo những rung động âm thanh đó. Ông đã nghĩ đến việc tạo ra dòng điện tương ứng với dạng sóng âm thanh cùng với thanh sắt kẽm kim loại kiểm soát và điều chỉnh tần số để quy đổi dòng đó thành âm thanh. Nhưng ông không có quy mô hoạt động giải trí để chứng tỏ tính khả thi của sáng tạo độc đáo này .Cũng trong thời hạn này, lượng tin báo điện tín đã tăng nhanh gọn mà theo lời của William Orton, quản trị của Weston Union, đã trở thành “ mạng lưới hệ thống thần kinh của nền thương mại ”. Orton đã ký hợp đồng với những nhà phát minh Thomas Edison và Elisha Gray để tìm cách gửi nhiều tin báo điện tín trên mỗi đường dây nhằm mục đích giảm ngân sách kiến thiết xây dựng đường dây mới. Bell nói với Gardiner Hubbard và Thomas Sandrers rằng ông đang nghiên cứu và điều tra một giải pháp gửi nhiều tín hiệu âm thanh trên một đường dây điện tín nhờ một thiết bị với nhiều bộ tạo giao động ( reed ), hai nhân vật giàu sang này đã khởi đầu tương hỗ về kinh tế tài chính cho những thí nghiệm của ông .Graham Bell Nhà phát minh lỗi lạc, chủ nhân bằng sáng chế điện thoại 2Một trong những bản phác thảo điện thoại tiên phong

Tháng 3/1875, Bell và Pollork, luật sư về sáng chế của Hubbard tới thăm nhà khoa học nổi tiếng Joseph Henry (người sau này là giám đốc của Viện nghiên cứu Smithsonian) để xin lời khuyên của Henry về thiết bị điện với nhiều bộ tạo dao động. Henry đã nói với với Bell rằng ông đã có “mầm mống của một phát minh vĩ đại”. Khi Bell còn e ngại nói ông không đủ hiểu biết để thực hiện điều này, Henry đã nói “Cứ làm đi!”. Lời nói đó đã khích lệ Bell rất nhiều để tiếp tục nghiên cứu, mặc dù ông không có những thiết bị cần thiết để tiếp tục thí nghiệm, cũng như không đủ khả năng để tạo ra mô hình hoạt động cho ý tưởng của mình. Tuy nhiên, cơ hội đã đến với ông, cuộc gặp gỡ giữa Bell và Thomas A. Watson, người có kinh nghiệm về thiết kế mạch điện và cơ khí đã thay đổi tất cả.

Với sự tương hỗ kinh tế tài chính từ Sanders và Hubbard, Bell đã thuê Thomas Watson làm trợ lý và hai người đã triển khai những thí nghiệm về điện báo âm thanh. Ngày 2/6/1875, Watson vô tình gảy vào một trong những thanh tạo giao động và Bell, tại đầu thu của dây, nghe thấy những âm bội của thanh tạo giao động đó. Điều này cho Bell thấy rằng chỉ cần một thanh tạo giao động hay phần ứng ( armature ), chứ không cần tới nhiều thanh tạo giao động. Nhờ đó, ông đã tạo ra chiếc điện thoại kiểu giá treo, thứ hoàn toàn có thể truyền âm thanh nhưng không rõ ràng .

Cuộc đua tới Phòng sáng chế Hoa Kỳ

Năm 1875, Bell đã tăng trưởng thiết bị điện báo âm thanh và phác thảo nên bằng bản quyền sáng tạo ứng dụng cho nó. Vì ông đã đồng ý chấp thuận san sẻ doanh thu cho những người góp vốn đầu tư là Gardiner Hubbard và Thomas Sanders nên Bell dùng những mối quan hệ ở Ontario, George Brown, nỗ lực lấy bằng bản quyền sáng tạo ở Anh. Bell nhu yếu luật sư chỉ được nộp đơn cấp văn bằng bản quyền trí tuệ ở Mỹ sau khi có thông tin từ Anh ( nước Anh chỉ cấp văn bằng bản quyền trí tuệ cho những phát minh chưa từng được công bố ở nơi khác ) .Trong khí đó, Elisha Gray cũng đang thực thi thí nghiệm về điện báo âm thanh và nghĩ ra cách truyền giọng nói hoạt động giải trí bằng nước. Ngày 14/2/1876, Gray đã nộp bản miêu tả phong cách thiết kế điện thoại hoạt động giải trí bằng nước tới Phòng sáng tạo Hoa Kỳ. Cùng trong sáng hôm đó, luật sư của Bell cũng đã nộp bằng bản quyền sáng tạo. Một cuộc tranh luận nóng bức nổi lên về việc ai đã đến trước và Gray sau đó đã thử thách tính ưu việt của văn bằng bản quyền trí tuệ cấp cho Bell. Hôm đó, Bell đang ở Boston và đã không tới Washington cho tới tận ngày 26/2 .Graham Bell Nhà phát minh lỗi lạc, chủ nhân bằng sáng chế điện thoại 3Bản vẽ văn bằng bản quyền trí tuệ điện thoại của Graham Bell ngày 07/03/1876

Bằng sáng chế số 174.465 đã được cấp cho Bell vào ngày 7/3/1876 bởi Phòng sáng chế Hoa Kỳ. Nội dung bằng sáng chế có đoạn “phương pháp, thiết bị, truyền giọng nói và những âm thanh khác dưới dạng điện tín… bằng cách tạo giao động điện, tương tự sự rung động của không khí có giọng nói hay âm thanh khác”. Cùng ngày, Bell trở về Boston và trong ngày làm việc tiếp theo, đã vẽ một sơ đồ tương tự bản mô tả sáng chế của Gray vào sổ tay của mình.

Ngày 10/03/1876, ba ngày sau khi được cấp bằng sáng chế, Bell đã thành công trong việc đưa chiếc điện thoại của mình vào hoạt động, sử dụng bộ truyền chất lỏng tương tự bản thiết kế của Gray. Rung động ở màng ngăn làm rung động nước và làm thay đổi điện trở trong mạch. Khi Bell nói câu nổi tiếng “Anh Watson – tới đây đi – tôi muốn gặp anh” vào bộ truyền chất lỏng thì Watson, đang ở đầu thu tại căn phòng bên cạnh, nghe được rất rõ ràng.

Mặc dầu vậy, Bell đã và vẫn bị cáo buộc ăn cắp bản thiết kế điện thoại từ Gray. Ông đã sử dụng thiết kế bộ truyền nước của Gray sau khi được cấp bằng sáng chế, chỉ để tiến hành thực chứng khoa học, để chứng minh giọng nói cũng có thể truyền qua dòng điện một cách rõ ràng. Bell đã tập trung vào cải thiện điện thoại điện từ và không bao giờ sử dụng thiết bị truyền bằng chất lỏng của Gray trong những buổi giới thiệu công khai hay mục đích thương mại.

Graham Bell Nhà phát minh lỗi lạc, chủ nhân bằng sáng chế điện thoại 4Tranh cãi về việc giữa Graham Bell và Elisha Grayai đã nộp đơn xin cấp bằng bản quyền sáng tạo trước

Phát triển về sau

Để liên tục thí nghiệm của mình ở Brantford, Bell đã mang về nhà một quy mô hoạt động giải trí của chiếc điện thoại. Ngày 3/08/1876, từ văn phòng điện tín Mount Pleasant cách Brantford 5 dặm ( 8 km ), ông đã gửi một bức điện dự kiến khoảng chừng thời hạn ông chuẩn bị sẵn sàng. Người xem tò mò tràn vào trở thành nhân chứng cho việc lời nói từ chiếc điện thoại đã được đáp lại .Bell và đối tác chiến lược của mình, Hubbard cùng Sanders, chào bán hàng loạt bằng sáng tạo của mình cho Weston Union với giá 100.000 USD. quản trị Weston Union đã phủ nhận và cho rằng điện thoại chẳng khác nào một thứ đồ chơi. Hai năm sau, ông quản trị này mới xem xét việc mua văn bằng bản quyền trí tuệ đó với giá 25 triệu USD, nhưng lúc đó công ty Bell không còn muốn bán văn bằng bản quyền trí tuệ nữa. Những người góp vốn đầu tư cho Bell trở thành những triệu phú, còn Bell thì dư dả, có thời gian gia tài của ông lên tới gần 1 triệu USD .Graham Bell Nhà phát minh lỗi lạc, chủ nhân bằng sáng chế điện thoại 5Bell tại lễ mở bán khai trương tuyến dây điện thoại đường dài từ Thành Phố New York tới Chicago năm 1892Công ty điện thoại Bell xây dựng vào năm 1877, và tới năm 1886, hơn 150.000 người Mỹ đã chiếm hữu điện thoại. Các kĩ sư ở công ty Bell đã thực thi nhiều nâng cấp cải tiến trên chiếc điện thoại, giúp nó trở thành một trong những loại sản phẩm thành công xuất sắc nhất tại thời gian đó. Năm 1879, công ty Bell mua lại bằng bản quyền sáng tạo của Edison về micro carbon ( carbon microphone ) từ Weston Union. Điều này giúp điện thoại hoàn toàn có thể thao tác ở khoảng cách xa hơn và bạn cũng chẳng cần hét lên để người bên đầu dây kia nghe thấy .Tháng 1/1915, Graham Bell thực thi cuộc điện thoại xuyên lục địa tiên phong. Ông gọi điện từ trụ sở chính của AT&T tại Số 15 Dey Street tại Thành Phố New York tới chỗ trợ lý Watson tại 333 Grant Avanue ở San Francisco. Tờ New York Times đưa tin :” Ngày 09/10/1876, Alexander Graham Bell và Thomas A. Watson đã chuyện trò điện thoại với nhau trên đường dây điện thoại trải dài từ Cambridge tới Boston. Đó là cuộc trò chuyện qua dây dẫn tiên phong được thực thi. Chiều qua [ 25/01/1915 ], hai người đó đã chuyện trò qua điện thoại ở khảng cách 3400 dặm ( gần 5500 km ) giữa Thành Phố New York và San Francisco. Tiến sỹ Bell, nhà sáng tạo điện thoại kỳ cựu, ở Thành Phố New York và Watson, trợ lý cũ của ông, ở bờ bên kia lục địa. Tiếng nói rõ ràng hơn nhiều so với lần đầu họ thực thi 38 năm về trước. ” .

Qua loạt bài này, chắc hẳn bạn đọc chúng ta đã có thêm nhiều kiến thức về những người có công sáng tạo, phát minh ra điện thoại. Nhiều uẩn khúc do đó cũng tạm được làm sáng tỏ. Phần 2 này của bài viết về Alexander Graham Bell cũng là phần kết của loạt bài người phát minh ra điện thoại. Tiếp sau loạt bài này sẽ là các bài viết về những nhà sáng chế, phát minh, những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực công nghệ, truyền thông và vẫn trong khung giờ 18 giờ hàng ngày. Hãy đón xem nhé!

Xem lại các bài cùng chủ đề >>> Tại đây

Thegioididong

Không hài lòng bài viết

5.082 lượt xem

Hãy để lại thông tin để được tương hỗ khi thiết yếu ( Không bắt buộc ) :

Anh
Chị

Source: https://vvc.vn
Category : Công nghệ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay
Liên kết:SXMB