Tôi nghe đi nghe lại đoạn nhạc của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà không sao kiềm được niềm xúc động dâng trào. Câu hát tôi tâm đắc nhất trong bài là câu “ hãy yêu ngày mới, dù quá mệt kiếp người ”. Vì tự bản thân nhận thấy, từng chữ của lời hát này có sức sống can đảm và mạnh mẽ đến lạ kì .
Bạn biết đấy, tất cả chúng ta đang sống với một cuộc sống là một mớ bòng bong hư thực. Thật giả lẫn lộn, cái xấu đội lốp cái tốt, bệnh tật, ôn dịch đội lốp những khu công trình văn minh, những loại sản phẩm đắt tiền. Chúng ta đang sống ở giữa một xã hội đầy rẫy những cạm bẫy chết người, những con quỷ đội mặt người đan tâm xâm hại những em bé vô tội, để lại những dư chấn ý thức theo những em suốt một đời, những tổ chức triển khai buôn người xuyên vương quốc, không mảy may cảm thương cho đồng loai. Cả thiên nhiên và môi trường cũng đang thoi thóp trước sự tiến công ồ ạt của ô nhiễm không khí, của ô nhiễm nguồn nước, của xâm nhập mặn do đổi khác khí hậu. Tôi không hề không kể tới những sự ra đi thương tâm của những con người lao động ngay thật, mãi mãi để lại trong lòng xã hội niềm thương cảm xót xa. Đó còn là sự gián trá trong câu truyện của em bé bị taxi tông đến mức gãy chân …
Thời gian qua, dư luận nóng lên vì những sự kiện rúng động xã hội. Bỏ qua sự sục sôi của formosa, xâm thực ở các tỉnh miền Tây hay những khập khiễng chính trị xã hội trải dài đất nước, Bình Thuận mình cũng nào có nằm ngoài những đau thương. Tôi đã khóc khi đọc tiêu đề của những bài báo tai nạn đau lòng. Đã rùng mình khi nhìn qua những dối trá chính trị, những lọc lừa trong bán buôn đời thường. Tôi cũng đã từng nôn nao và khiếp sợ với thông tin vụ nỗ nhà máy nhiệt điện, lo lắng quê mình trở thành Vũng Áng thứ hai.
Những điều này khiến niềm tin đời sống của tất cả chúng ta bị bào mòn, khiến rất nhiều người trẻ cảm thấy mất lòng tin vào quốc gia mình, vào xã hội tất cả chúng ta đang và con trẻ mình sẽ sống .
Tôi đã rất đau lòng khi đọc những dòng thơ rất buồn của người Thầy cũ, khi Thầy ấy đang chênh vênh giữa thật giả trong đời, như bao người trẻ khác trong đó có tôi. Nhưng hỡi những người trẻ cũng như tôi, xin các bạn đừng phủ nhận tất cả những điều tốt đẹp mà xã hội đang cố mang lại cho chúng ta. Phải chăng các bạn cũng thấy những mặt khác nhau của nhiều vấn đề xã hội. Dù mọi thứ vẫn chưa bước khỏi những bế tắc và những điều đáng buồn, thì vẫn có những câu trả lời mang hướng đi tích cực về tương lai. Các bạn vẫn thấy đấy những bất cập đều dần được đưa ra ánh sáng, những kẻ thủ ác đã lộ diện và chịu những hình phạt đại loại, ít ra là sự bủa vây của dư luận cả nước. Bằng cách này hay cách khác, xã hội chúng ta đang từng ngày hướng đến cái tốt đẹp, cái thiện. Dù méo mó, dù khó thành một thể hoàn chỉnh thì vẫn là sự nổ lực của sự chung tay đồng lòng. Tôi không hề dám phủ nhận những đau thương của đất nước, nhưng tôi tin rằng chúng ta có sức mạnh của cộng động, khi đất nước muôn phần những trắc trở, chính là lúc cần chúng ta góp sức chung tay.
Tôi không biết khi nào những chưa ổn kia chấm hết hay bị mài mòn bởi cái đẹp cái hay, nhưng tôi vẫn còn thấy đời muôn phần tươi đẹp mỗi khi phát hiện những nụ cười thiên thần của con trẻ. Khi ruộng đồng quê mình vẫn còn thơm mùi lúa chín, cá tôm ắp đầy mỗi chuyến biển khơi xa. Là những cây cầu mới bắt ngang bờ sông quê muôn đời khổ nghèo, hay những con đường bê tông trải khắp quanh co hẻm nhỏ, hay cô gái đôi mươi đã được khu công nghiệp quê nhà dang tay cứu lấy sau những chuỗi ngày tìm việc vô vọng nơi xứ người ?
Đất nước này còn là của cháu con mình về sau, chúng có hạnh phúc hay không còn tùy vào chúng ta ta có đủ thông minh để đối diện và ứng xử với hiện tại, là sự tỉnh táo đối diện với cục diện đương thời của quê hương xứ sở. Chúng ta hãy làm tốt những công việc mình phải làm, đáng làm và giữ vững lòng tin với đất mẹ. Hỡi đồng bào tôi ơi xin ngừng lo lắng và hãy tin. Ngày mai sáng tươi vẫn đang đợi những cuộc đời dài phía trước.
Vâng, “ hãy yêu ngày tới, dù quá mệt kiếp người ”
Ngộ
Huỳnh (PR+)
Local blogger ở Bình Thuận. Liên hệ việc làm : 0816101600 – [email protected]