Yêu là tha thứ – Chương 17: Người anh ta yêu là “Từ Viễn” – Wattpad

                                    
                                              

Tên truyện: Yêu là tha thứ
Tác giả: Huyết Hải Diên
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"

Hơn bảy giờ sáng ngày hôm sau .

"Khụ... khụ..."

Thẩm Thanh Dương tối mặt khi nhìn số 37,5 trên nhiệt kế và nghe tiếng ho khan của Từ Viễn ngày càng lê dài ... " Bảo bối ... em bệnh như vậy thì làm thế nào anh để em ở nhà một mình được ! Mau uống thuốc hạ sốt rồi theo anh tới công ty, khi nào anh xong việc thì sẽ đưa em đi khám ! " " Tôi không sao đâu ... uống thuốc là được rồi ... " Dù nói như vậy nhưng Từ Viễn cảm thấy trong người đúng là không được khỏe thật. Nhức đầu, nóng trong người, đau họng, liên tục ho khan ... toàn bộ đều là do tối qua cậu bị ngã xuống hồ nước lạnh ... " Không được đâu, bảo vật. Em nghe lời anh đi ! " Cuối cùng cậu cũng chấp thuận đồng ý theo Thẩm Thanh Dương tới công ty. Sáng ngày hôm nay hắn có cuộc họp quan trọng nên không hề vắng mặt, dù vậy hắn sẽ có gắng rút ngắn thời hạn hết mức hoàn toàn có thể để đưa cậu đi khám . ...

Từ Viễn ngồi trong phòng làm việc của hắn để chờ đợi. Nhưng mà... trong khi chờ đợi cậu lại gặp phải một rắc rối lớn...

Đó là Tần Điệp ! Hôm nay cô ta mặc chiếc váy đen văn phòng trễ vai, tóc để xõa, đôi chân mang giày cao gót khi bước đi chẳng thèm nhấc cao chân nên đế giày va đập với sàn nhà tạo âm thanh rất không dễ chịu. Cô ta thản nhiên ngồi xuống ghế sofa đối lập với cậu, ánh mắt nhìn cậu tỏ vẻ rất khinh bỉ . Cô ta hỏi : " Anh ấy đâu rồi ? " Cậu đáp : " Cô đợi một chút ít ... Thẩm Thanh Dương có cuộc họp rồi ... " " À, vậy hả ? " Nói chuyện với cậu nhưng cô ta chẳng khi nào nhìn thẳng vào cậu .

Cậu thoáng nhìn ngón áp út ở bàn tay trái của cô ta. Ở đó vẫn đeo một chiếc nhẫn nhưng đó không phải là chiếc nhẫn đã bị Thẩm Thanh Dương ném vào thùng rác tối qua. Cậu đoán cô ta đã nhờ người làm một chiếc nhẫn giống hệt như vậy nhưng mà... dù có đạo nhái như thế nào thì độ tinh khiết trên đó vẫn không thể sánh bằng với chiếc nhẫn thật được nên cậu chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chiếc nhẫn đó là hàng nhái!

Cậu biết nhưng không muốn lôi chuyện này ra bêu xấu cô ta nên chỉ yên lặng chờ đón. Còn cô ta thì lắm mồm, lắm chuyện khi nào cũng muốn gây sự với người khác nên cười nói bằng giọng mỉa mai : " Này ! Mày đừng có tưởng được anh ấy bao nuôi thì hoàn toàn có thể lên mặt muốn gì được nấy. Chẳng qua mày chỉ là một thằng thế thân mà thôi ! " Từ Viễn tỉnh bơ đáp lại : " Tại sao cô cứ nói tôi là thế thân vậy ? " " Ồ ! Anh ấy chưa nói nguyên do cho mày sao ? " Sắc mặt Tần Điệp tươi đẹp và bật cười đến thỏa mãn nhu cầu : " Vậy để tao nói cho mày biết ! Mối tình đầu của anh ấy là một thằng nhóc bảy tuổi tên là Từ Viễn. Nhưng mà nó đã chết từ sáu năm trước rồi. Nếu như nó còn sống thì chắc cũng bằng tuổi với mày và thật trùng hợp đấy, mày cũng tên Từ Viễn nên được anh ấy chú ý và nhặt về bao nuôi là đúng rồi ! Anh ấy thực ra chẳng hề yêu thương mày đâu ! ! ! "

Source: https://vvc.vn
Category : Nhân Ái

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay