Blog Radio 246: Trượt Đại Học Đừng Đánh Mất Niềm Tin Em Nhé !

wWw.ClipMoi.Net _ Clip Hài _ Hài 2013 _ Blogradio _ Quick and Snow _ Truyện Cười _ Phim Hài

Main Menu
*Nhẹ bay như bong bóng…
Cuộc sống quả thật không dễ dàng gì khi ba từ ấy xảy ra trong đời. Và thật tồi tệ khi nó lại chọn chính tôi mà rơi…
Cái đêm hôm ấy khi tôi tắt đèn định đi ngủ thì Hải gọi báo có điểm thi, tôi hất tung chiếc chăn đang nằm trên người mình vội vàng bật cái PC vừa tắt cách đây không lâu. Vào dân trí gõ 3 từ Nguyễn Vân Anh, tôi giật mình vì điểm toán tôi thấp hơn mong đợi và càng giật mình hơn khi tôi xếp thứ 2400 trong khi chỉ tiêu trường là 2000. Đó là chưa kể đến điểm cộng mà tôi có được cộng điểm nào đâu. Tôi bàng hoàng, mọi thứ cảm giác trộn lẫn vào nhau, đánh đố nhau, cộng hưởng nhau làm tôi đau nhói. Tưởng như một ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chính tôi đang bóp nó.Main MenuCuộc sống quả thật không thuận tiện gì khi ba từ ấy xảy ra trong đời. Và thật tồi tệ khi nó lại chọn chính tôi mà rơi … Cái đêm hôm ấy khi tôi tắt đèn định đi ngủ thì Hải gọi báo có điểm thi, tôi hất tung chiếc chăn đang nằm trên người mình hấp tấp vội vàng bật cái PC vừa tắt cách đây không lâu. Vào dân trí gõ 3 từ Nguyễn Vân Anh, tôi giật mình vì điểm toán tôi thấp hơn mong đợi và càng giật mình hơn khi tôi xếp thứ 2400 trong khi chỉ tiêu trường là 2000. Đó là chưa kể đến điểm cộng mà tôi có được cộng điểm nào đâu. Tôi bàng hoàng, mọi thứ cảm xúc trộn lẫn vào nhau, đánh đố nhau, cộng hưởng nhau làm tôi đau nhói. Tưởng như một ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chính tôi đang bóp nó .

Bạn đang xem: Trượt đại học đừng đánh mất niềm tin em nhé

Xem thêm: Biểu hiện của sống đẹp la gì

1 năm nỗ lực không mệt mỏi, những giờ học liên tục trong những tháng không ngừng nghỉ dường như lấy đi tất cả sức lực của một đứa 18 như tôi. Tôi đã cố gắng hết sức vì tôi quyết tâm hết mình nhưng tại sao mọi thứ lại không được đền đáp xứng đáng? Tại sao mọi thứ xảy ra không theo 1 trình tự logic nào cả? Tôi rớt. Ừ, tôi rớt rồi. Tôi phải đối diện với mọi người, với mọi thứ như thế nào đây?…
Thứ cảm giác đang chảy trong tôi lúc này chỉ còn lại duy nhất 1 vị… Đắng! Đắng ngắt như tách cafe không đường và không đá.
Bất giác điện thoại rung… Là Thư – đứa bạn thân nhất của tôi suốt quãng đời học sinh. Tôi giơ tay định chùi vội dòng nước mắt đang lăn trên má, nhưng tôi vẫn chưa khóc thì lấy gì chùi. Nhấc máy với giọng bình thường nhất có thể:
– Anh ơi, tớ đậu rồi. Mừng quá đi mất! Cậu là người đầu tiên tớ báo tin này đấy – Thư tíu tít, giọng xen lẫn 1 niềm vui lớn.
– Mà hình như trường cậu chưa công bố điểm thi phải không? Lâu nhỉ! À mai rủ thêm Hải rồi bộ ba tụi mình đi ăn bánh kẹp đi, tớ bao – sự mừng rỡ lan truyền, căng mọng trong từng câu chữ của Thư.
Tôi cúp máy, gập người xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài. Tôi khóc! Cắn môi lại nấc từ cái vì tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Mọi chuyện đang trượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Những giấc mơ về 1 giảng đường tắt nghẽn trong cổ họng. Chưa bao giờ có 1 ai đó nói tôi rớt và chính tôi cũng tự nói với mình như vậy. Vậy mà…
Khi tôi mệt mỏi, khi trong chính tôi đang giằng xé thì Hải gọi. Có lẽ giờ Hải đã biết tôi rớt mà không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi và Hải thi cùng trường mà. Tôi lại gạt những dòng nước đang lả chả rơi trên mặt, bật nắp điện thoại. Không để tôi kịp lên tiếng Hải hỏi tôi, giọng không hề có chút an ủi nào:
– Cậu khóc đi, Anh… – Hải xuống giọng – cậu chả mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu – 1 giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng vẫn ngang bướng như cái cách tôi thường thể hiện:
– Đừng nghĩ thế… Tớ không yếu đuối… Tôi ngưng bặt rồi lặng lẽ khóc… Từng giọt nước rơi xuống nhẹ nhàng nhưng bản thân nó lại rất nặng nề.
Tôi đột ngột cúp máy. Và tắt nguồn… Tôi hiểu mình cần 1 giấc ngủ dài để đủ dũng khí nói với bố mẹ. Rằng tôi đã rớt… Chả sao, tôi chấp nhận điều đó vì có gượng ép thế nào, có hoang đường thế nào thì ngày mai hay ngày mốt hay những ngày sau tôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã rớt. Nước mắt, đôi khi chỉ làm người ta yếu lòng hơn mà thôi.Tôi cố gắng ngủ, cố gắng đem những kí ức ngày xưa để xua đi cái cảm giác bại trận.
Ngày xưa ngô nghê và hồn nhiên. Ngày xưa, tôi nam tính trong bộ áo dài. Ngày xưa, tôi và Hải có cùng một giấc mơ trở thành IT. Ngày xưa, tôi và Thư hay cùng đạp chung trên 1 chiếc xe đạp đến trường dọc theo con đường đầy lá rơi vào mùa thu. Con đường với những quán cóc mà tụi con gái rất thích, 1 con đường dài lắm ngã ba thường mỉm cười trước những trò điên khùng đuổi bắt nhau, cùng nhau đội mưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh nghịch. Con đường ấy giờ xa xôi lắm rồi, xa xôi như cái cách người ta cố gọi quá khứ về…
Và ngày xưa tôi và Thư gặp Hải, lần đầu tiên tại ngã ba, khi trời bắt đầu rơi những hạt đầu tiên của mùa đông. Tôi bắt gặp hình ảnh 1 chàng ngố đang ngẩng mặt lên trời lấp liếm từng giọt nước bầu bĩnh đang rơi, ngêu ngao hát holding back the tears bằng thứ âm thanh la la, để rồi bắt đầu 1 tình cảm ngốc xít tuổi học trò… Thích đơn phương! Thích đâu nhất thiết là phải nói ra thì cậu mới hiểu, Hải nhỉ? Nhưng có phải vì vậy mà nhiều lần cậu làm trái tim tớ đau buốt? Là khi cậu tốt bụng chìa cây dù về phía tớ, bảo tớ che mưa về kẻo cảm lạnh để cậu và Thư cùng nhau đi dưới cơn mưa rào thoáng qua. Là khi cậu gọi điện rủ tớ đi ăn kem nhưng nhớ “phải dắt Thư đi cùng nhé!”. Cũng là khi cậu không chịu giải bài toán cho tớ, cứ 1 mực khẳng định bài đó dễ nhưng cậu luôn làm tất cả bài toán Thư thấy khó.
Và còn bao nhiêu cái nhiều khi như vậy nhỉ?! Tớ không nhớ nữa, có lẽ bây giờ tớ đang bận khóc Hải à.

1 năm nỗ lực không mệt mỏi, những giờ học liên tục trong những tháng không ngừng nghỉ dường như lấy đi tất cả sức lực của một đứa 18 như tôi. Tôi đã cố gắng hết sức vì tôi quyết tâm hết mình nhưng tại sao mọi thứ lại không được đền đáp xứng đáng? Tại sao mọi thứ xảy ra không theo 1 trình tự logic nào cả? Tôi rớt. Ừ, tôi rớt rồi. Tôi phải đối diện với mọi người, với mọi thứ như thế nào đây?…Thứ cảm giác đang chảy trong tôi lúc này chỉ còn lại duy nhất 1 vị… Đắng! Đắng ngắt như tách cafe không đường và không đá.Bất giác điện thoại rung… Là Thư – đứa bạn thân nhất của tôi suốt quãng đời học sinh. Tôi giơ tay định chùi vội dòng nước mắt đang lăn trên má, nhưng tôi vẫn chưa khóc thì lấy gì chùi. Nhấc máy với giọng bình thường nhất có thể:– Anh ơi, tớ đậu rồi. Mừng quá đi mất! Cậu là người đầu tiên tớ báo tin này đấy – Thư tíu tít, giọng xen lẫn 1 niềm vui lớn.– Mà hình như trường cậu chưa công bố điểm thi phải không? Lâu nhỉ! À mai rủ thêm Hải rồi bộ ba tụi mình đi ăn bánh kẹp đi, tớ bao – sự mừng rỡ lan truyền, căng mọng trong từng câu chữ của Thư.Tôi cúp máy, gập người xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài. Tôi khóc! Cắn môi lại nấc từ cái vì tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Mọi chuyện đang trượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Những giấc mơ về 1 giảng đường tắt nghẽn trong cổ họng. Chưa bao giờ có 1 ai đó nói tôi rớt và chính tôi cũng tự nói với mình như vậy. Vậy mà…Khi tôi mệt mỏi, khi trong chính tôi đang giằng xé thì Hải gọi. Có lẽ giờ Hải đã biết tôi rớt mà không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi và Hải thi cùng trường mà. Tôi lại gạt những dòng nước đang lả chả rơi trên mặt, bật nắp điện thoại. Không để tôi kịp lên tiếng Hải hỏi tôi, giọng không hề có chút an ủi nào:– Cậu khóc đi, Anh… – Hải xuống giọng – cậu chả mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu – 1 giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng vẫn ngang bướng như cái cách tôi thường thể hiện:– Đừng nghĩ thế… Tớ không yếu đuối… Tôi ngưng bặt rồi lặng lẽ khóc… Từng giọt nước rơi xuống nhẹ nhàng nhưng bản thân nó lại rất nặng nề.Tôi đột ngột cúp máy. Và tắt nguồn… Tôi hiểu mình cần 1 giấc ngủ dài để đủ dũng khí nói với bố mẹ. Rằng tôi đã rớt… Chả sao, tôi chấp nhận điều đó vì có gượng ép thế nào, có hoang đường thế nào thì ngày mai hay ngày mốt hay những ngày sau tôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã rớt. Nước mắt, đôi khi chỉ làm người ta yếu lòng hơn mà thôi.Tôi cố gắng ngủ, cố gắng đem những kí ức ngày xưa để xua đi cái cảm giác bại trận.Ngày xưa ngô nghê và hồn nhiên. Ngày xưa, tôi nam tính trong bộ áo dài. Ngày xưa, tôi và Hải có cùng một giấc mơ trở thành IT. Ngày xưa, tôi và Thư hay cùng đạp chung trên 1 chiếc xe đạp đến trường dọc theo con đường đầy lá rơi vào mùa thu. Con đường với những quán cóc mà tụi con gái rất thích, 1 con đường dài lắm ngã ba thường mỉm cười trước những trò điên khùng đuổi bắt nhau, cùng nhau đội mưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh nghịch. Con đường ấy giờ xa xôi lắm rồi, xa xôi như cái cách người ta cố gọi quá khứ về…Và ngày xưa tôi và Thư gặp Hải, lần đầu tiên tại ngã ba, khi trời bắt đầu rơi những hạt đầu tiên của mùa đông. Tôi bắt gặp hình ảnh 1 chàng ngố đang ngẩng mặt lên trời lấp liếm từng giọt nước bầu bĩnh đang rơi, ngêu ngao hát holding back the tears bằng thứ âm thanh la la, để rồi bắt đầu 1 tình cảm ngốc xít tuổi học trò… Thích đơn phương! Thích đâu nhất thiết là phải nói ra thì cậu mới hiểu, Hải nhỉ? Nhưng có phải vì vậy mà nhiều lần cậu làm trái tim tớ đau buốt? Là khi cậu tốt bụng chìa cây dù về phía tớ, bảo tớ che mưa về kẻo cảm lạnh để cậu và Thư cùng nhau đi dưới cơn mưa rào thoáng qua. Là khi cậu gọi điện rủ tớ đi ăn kem nhưng nhớ “phải dắt Thư đi cùng nhé!”. Cũng là khi cậu không chịu giải bài toán cho tớ, cứ 1 mực khẳng định bài đó dễ nhưng cậu luôn làm tất cả bài toán Thư thấy khó.Và còn bao nhiêu cái nhiều khi như vậy nhỉ?! Tớ không nhớ nữa, có lẽ bây giờ tớ đang bận khóc Hải à.

Xem thêm : Cù Lao LúA _ TậP 13 Full, Phim Tình Cảm Nước Ta Hay Nhất
 Hôm sau, khi tôi tỉnh giấc là khi mẹ ân cần an ủi tôi. Báo đã đăng danh sách thí sinh thi điểm cao và không có tên tôi… Tôi xấu hổ, trùm kín chăn hồng. Mẹ lặng lẽ ngồi đó như chừa sẵn cho tôi 1 cõi lòng để tôi chui tọt vào trong. Mẹ tôi bao giờ cũng hiền lành đến vậy. Nhưng tôi bướng bỉnh chối từ cõi lòng ấy… Khi đủ dũng cảm, tôi ngồi thẳng dậy cười với mẹ 1 nụ cười méo mó và xấu xí nhất, nhưng lòng tôi nó man mác buồn. Tình thương là vô tận nhưng không bao giờ thừa thãi cả.
Tôi ngồi vào bàn ăn, với tay lấy thìa định múc vào chén cháo lỏng nóng hổi mẹ nấu nhưng ba tôi bất chợt nhìn tôi, lộ 1 vẻ thất vọng rõ rệt:
– Đó là tất cả quyết tâm của con sao?! – đôi mắt nhìn xuyên qua trái tim chắp vá đang hổn hểnh trên ngực tôi. Để rồi những mảnh vá vơi vãi khắp nơi, trái tim tôi không còn là 1 khối nữa. Nó vỡ ra trong câu nói có phần hờ hững, có phần trách móc kia. Tôi thả thìa, chạy ào lên phòng và khóc… Nước mắt giàn dụa. Tôi hẳn trông thê thảm lắm! Ba cố ý hay vô tình cứa sâu vào nỗi đau của tôi? Mà dù có thuộc tuýp nào đi chăng nữa, tôi cũng không trách ba, có chăng tôi chỉ trách chính mình mà thôi. Mặc cho mẹ tôi gõ cửa liên hồi, tôi vẫn cho tôi một mình. Tôi được bình yên vào lúc này. Cố lên, Vân Anh à! Tôi tự nhủ với chính mình.
Mãi đến chiều, khi mọi thứ ổn thỏa hơn trong mình, tôi mở cửa sổ. Ngước mắt lên nhìn màn mưa đang giăng, hát ngêu ngao holding back the tears theo cái cách của Hải. Thanh thản hơn nhiều, rất nhiều.
“Khi ta mệt mỏi đừng bắt bản thân ta phải gồng lên chịu đựng, ta cứ cho ta được bình yên và rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi” – Câu cửa miệng của chị tôi – tôi nhớ về nó và mĩm cười nhẹ. Từ khi nào sự thất bại biết được giá trị của nó? Phải chăng đó là khi ta cứ đi trên con đường mà ta lựa chọn? Tôi sẽ thi lại. 1 năm cho ước mơ trở thành IT. 1 năm thì có là bao. Nhưng quả thật, tôi vẫn còn chưa thôi xót xa. Thất bại này nó cay đắng quá! Nó như 1 hạt mầm giết chết sự tự tin tôi cố gắng ươm trong cả 1 ngày… Tôi ngắm nhìn mưa và cũng khóc. Ừ, nước mắt đâu có cớ để ngừng lại… Thực sự, tôi buồn nhiều lắm. Nỗi buồn ấy xa xăm lắm…
Mẹ gõ cửa gọi tôi xuống ăn tối. Tiếng mẹ dịu và ấm tựa 1 cõi lòng rộng và sâu. Tôi mở cửa, không kìm lòng lại, ôm mẹ khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy, mẹ im lặng. Rồi khi tôi phì cười, đủ dũng khí để đối diện với ba, mẹ xoa đầu trách tôi khờ. Tiếng mẹ nói dịu dàng làm tôi thanh thản hơn. Tôi xuống bếp. Và…ba tôi ở đó. Ba không nói nhưng ánh mắt ba không hề dễ chịu tẹo nào. Ánh mắt ấy làm tôi sợ…Cho đến sau này tôi mới hiểu, ba làm vậy vì ba muốn tôi mạnh mẽ hơn mà đối diện với cuộc sống, quan trọng hơn là đối diện với thất bại. Tình cảm đôi khi không được thể hiện ra ngoài nhưng nó âm ỉ và sẽ cháy bùng lên khi nào cần đến. Cảm ơn ba tôi nhé!
Gia đình vẫn là 1 điểm tựa cần thiết trong cuộc sống. “Có gì đâu em. Vì đó là cuộc sống. Dũng cảm lên”– cái sms của chị tôi, tôi vẫn lưu trong máy và tôi vẫn nhớ hoài… Tin nhắn đầu tiên đến khi tôi bật nguồn điện thoại. Sau đó, tin nhắn của Thư và Hải lũ lượt kéo đến. Tôi hiểu, tôi không hề cô đơn trên bước đường gập ghềnh này. Nhưng, tôi không đủ tự tin để reply… Lại tắt nguồn…
Ngày hôm sau, Hải và Thư đến nhà. Tôi không gặp vì lý do tôi cần yên tĩnh… Cả 2 về trong ánh mắt buồn… Tôi nhìn qua khung cửa sổ. Cuộc sống là vậy, không có gì trọn vẹn cả. Nếu 2 miếng hoàn hảo thì miếng cuối cùng sẽ vỡ và không hoàn hảo.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng thu dọn mọi thứ. Tôi loay hoay trong căn phòng nhỏ mãi, để cuối cùng quyết định balo về quê refresh lại mọi thứ.
Mẹ tiễn tôi đến bến tàu, ba thì vẫn cứng nhắc chọn cách đi làm. 1 chuyến đi vội trong hơi sương sớm lạnh lẽo…Tôi ôm mẹ, nấc lên 2 từ xin lỗi rồi vội vã lên tàu. Ngồi toa 2, ghế 5. Tôi dựa mình nhìn đôi mắt buồn của mẹ. Nước mắt lăn dài…
Tôi ngẩn ngơ. Rồi đâu đó, tiếng hát la lá theo bài hát xưa cũ vang lên… Tôi bình thản nhìn Thư, quay sang chau mày nhìn Hải. Hải đẩy mũ lên, khẽ nhìn tôi, giọng trầm:
-Ba cậu cho bọn tớ biết về chuyến đi này. Và tất nhiên chả ai bỏ cậu lúc này, ngốc ạh! Cậu ta mĩm cười…
-Ừ. Cậu làm cho mọi người lo lắng nhiều rồi đấy. Nhất là cái người cậu thích í –Thư quay người xuống, vẻ lo lắng dãn ra và cười khẽ đầy ẩn ý.
Tôi nghiêng người ngã đầu vào tấm kiếng cửa sổ, nhìn cái mặt đỏ của cậu ấy đang phản chiếu trên kiếng. Rồi đẩy mạnh cánh cửa sang 1 bên. Gió lùa vào, mát rượi… Ngọn gió của sớm mai thanh tịnh. Bay trên những cánh lúa đang ngã màu vàng nhạt. Phía xa xa, vầng đỏ chói đang từ từ nhích những bước chân nhẹ nhàng và uyển chuyển lên nền trời trong vắt. Bình minh đến bình yên lạ… Mọi thứ vẫn tuyệt theo 1 nghĩa nào đó khi ta thất bại, chỉ có điều ta có kịp nhận ra hay không mà thôi.
Tôi mở máy. Gọi cho mẹ, cho chị và cả cho ba, thông báo rằng tôi đang hạnh phúc và tôi sẽ thi lại. Ba thở dài nhắc tôi phải sống với niềm tin, mẹ cười vẫn bảo tôi khờ vì mẹ luôn tin tôi. Và chị, chị mắng tôi 1 trận vì làm người khác lo lắng. Tôi cười nhẹ, để mái tóc bay trong gió. Tôi biết Thư cũng đang cười…
-Đóng cửa vào, cậu biết là tớ đang ốm không? Mà nếu có dựa đầu thì dựa vào vai tớ đây này – Hải nói với khuôn mặt đỏ bừng đến khó tả. Tôi chỉ biết cười trừ, đóng của lại. Ở hàng ghế trên, Thư lắc đầu, giả vờ ho.
Hôm sau, khi tôi tỉnh giấc là khi mẹ ân cần an ủi tôi. Báo đã đăng list thí sinh thi điểm trên cao và không có tên tôi … Tôi xấu hổ, trùm kín chăn hồng. Mẹ lặng lẽ ngồi đó như chừa sẵn cho tôi 1 cõi lòng để tôi chui tọt vào trong. Mẹ tôi khi nào cũng hiền lành đến vậy. Nhưng tôi bướng bỉnh chối từ cõi lòng ấy … Khi đủ gan góc, tôi ngồi thẳng dậy cười với mẹ 1 nụ cười méo mó và xấu xí nhất, nhưng lòng tôi nó man mác buồn. Tình thương là vô tận nhưng không khi nào thừa thãi cả. Tôi ngồi vào bàn ăn, với tay lấy thìa định múc vào chén cháo lỏng nóng giãy mẹ nấu nhưng ba tôi bất chợt nhìn tôi, lộ 1 vẻ tuyệt vọng rõ ràng : – Đó là tổng thể quyết tâm của con sao ? ! – đôi mắt nhìn xuyên qua trái tim chắp vá đang hổn hểnh trên ngực tôi. Để rồi những mảnh vá vơi vãi khắp nơi, trái tim tôi không còn là 1 khối nữa. Nó vỡ ra trong câu nói có phần hờ hững, có phần trách móc kia. Tôi thả thìa, chạy ào lên phòng và khóc … Nước mắt giàn dụa. Tôi hẳn trông thê thảm lắm ! Ba cố ý hay vô tình cứa sâu vào nỗi đau của tôi ? Mà dù có thuộc tuýp nào đi chăng nữa, tôi cũng không trách ba, có chăng tôi chỉ trách chính mình mà thôi. Mặc cho mẹ tôi gõ cửa liên hồi, tôi vẫn cho tôi một mình. Tôi được bình yên vào lúc này. Cố lên, Vân Anh à ! Tôi tự nhủ với chính mình. Mãi đến chiều, khi mọi thứ ổn thỏa hơn trong mình, tôi mở hành lang cửa số. Ngước mắt lên nhìn màn mưa đang giăng, hát ngêu ngao holding back the tears theo cái cách của Hải. Thanh thản hơn nhiều, rất nhiều. – Câu cửa miệng của chị tôi – tôi nhớ về nó và mĩm cười nhẹ. Từ khi nào sự thất bại biết được giá trị của nó ? Phải chăng đó là khi ta cứ đi trên con đường mà ta lựa chọn ? Tôi sẽ thi lại. 1 năm cho tham vọng trở thành IT. 1 năm thì có là bao. Nhưng quả thật, tôi vẫn còn chưa thôi xót xa. Thất bại này nó cay đắng quá ! Nó như 1 hạt mầm giết chết sự tự tin tôi nỗ lực ươm trong cả 1 ngày … Tôi ngắm nhìn mưa và cũng khóc. Ừ, nước mắt đâu có cớ để ngừng lại … Thực sự, tôi buồn nhiều lắm. Nỗi buồn ấy xa xăm lắm … Mẹ gõ cửa gọi tôi xuống ăn tối. Tiếng mẹ dịu và ấm tựa 1 cõi lòng rộng và sâu. Tôi Open, không kìm lòng lại, ôm mẹ khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy, mẹ tĩnh mịch. Rồi khi tôi phì cười, đủ dũng khí để đối lập với ba, mẹ xoa đầu trách tôi khờ. Tiếng mẹ nói êm ả dịu dàng làm tôi thanh thản hơn. Tôi xuống nhà bếp. Và … ba tôi ở đó. Ba không nói nhưng ánh mắt ba không hề thoải mái và dễ chịu tẹo nào. Ánh mắt ấy làm tôi sợ … Cho đến sau này tôi mới hiểu, ba làm vậy vì ba muốn tôi can đảm và mạnh mẽ hơn mà đối lập với đời sống, quan trọng hơn là đối lập với thất bại. Tình cảm đôi khi không được bộc lộ ra ngoài nhưng nó âm ỉ và sẽ cháy bùng lên khi nào cần đến. Cảm ơn ba tôi nhé ! Gia đình vẫn là 1 điểm tựa thiết yếu trong đời sống. – cái sms của chị tôi, tôi vẫn lưu trong máy và tôi vẫn nhớ hoài … Tin nhắn tiên phong đến khi tôi bật nguồn điện thoại thông minh. Sau đó, tin nhắn của Thư và Hải lũ lượt kéo đến. Tôi hiểu, tôi không hề đơn độc trên bước đường nhấp nhô này. Nhưng, tôi không đủ tự tin để reply … Lại tắt nguồn … Ngày hôm sau, Hải và Thư đến nhà. Tôi không gặp vì nguyên do tôi cần yên tĩnh … Cả 2 về trong ánh mắt buồn … Tôi nhìn qua khung cửa sổ. Cuộc sống là vậy, không có gì toàn vẹn cả. Nếu 2 miếng hoàn hảo nhất thì miếng ở đầu cuối sẽ vỡ và không tuyệt đối. Những ngày sau đó, tôi cố gắng nỗ lực thu dọn mọi thứ. Tôi loay hoay trong căn phòng nhỏ mãi, để ở đầu cuối quyết định hành động balo về quê refresh lại mọi thứ. Mẹ tiễn tôi đến bến tàu, ba thì vẫn cứng ngắc chọn cách đi làm. 1 chuyến đi vội trong hơi sương sớm lạnh lẽo … Tôi ôm mẹ, nấc lên 2 từ xin lỗi rồi vội vã lên tàu. Ngồi toa 2, ghế 5. Tôi dựa mình nhìn đôi mắt buồn của mẹ. Nước mắt lăn dài … Tôi ngẩn ngơ. Rồi đâu đó, tiếng hát la lá theo bài hát xưa cũ vang lên … Tôi bình thản nhìn Thư, quay sang chau mày nhìn Hải. Hải đẩy mũ lên, khẽ nhìn tôi, giọng trầm : – Ba cậu cho bọn tớ biết về chuyến đi này. Và tất yếu chả ai bỏ cậu lúc này, ngốc ạh ! Cậu ta mĩm cười … – Ừ. Cậu làm cho mọi người lo ngại nhiều rồi đấy. Nhất là cái người cậu thích í – Thư quay người xuống, vẻ lo ngại dãn ra và cười khẽ đầy ẩn ý. Tôi nghiêng người ngã đầu vào tấm kiếng hành lang cửa số, nhìn cái mặt đỏ của cậu ấy đang phản chiếu trên kiếng. Rồi tăng cường cánh cửa sang 1 bên. Gió lùa vào, lạnh lẽo … Ngọn gió của sớm mai thanh tịnh. Bay trên những cánh lúa đang ngã màu vàng nhạt. Phía xa xa, vầng đỏ chói đang từ từ nhích những bước chân nhẹ nhàng và uyển chuyển lên nền trời trong vắt. Bình minh đến bình yên lạ … Mọi thứ vẫn tuyệt theo 1 nghĩa nào đó khi ta thất bại, chỉ có điều ta có kịp nhận ra hay không mà thôi. Tôi mở máy. Gọi cho mẹ, cho chị và cả cho ba, thông tin rằng tôi đang niềm hạnh phúc và tôi sẽ thi lại. Ba thở dài nhắc tôi phải sống với niềm tin, mẹ cười vẫn bảo tôi khờ vì mẹ luôn tin tôi. Và chị, chị mắng tôi 1 trận vì làm người khác lo ngại. Tôi cười nhẹ, để mái tóc bay trong gió. Tôi biết Thư cũng đang cười … – Đóng cửa vào, cậu biết là tớ đang ốm không ? Mà nếu có dựa đầu thì dựa vào vai tớ đây này – Hải nói với khuôn mặt đỏ bừng đến khó tả. Tôi chỉ biết cười trừ, đóng của lại. Ở hàng ghế trên, Thư khước từ, vờ vịt ho .

Source: https://vvc.vn
Category: Sống Đẹp

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay