Bài viết của cha mẹ Phạm Dương Ngọc về việc Vinschool tăng học phí :
Tôi đã mất niềm tin vào Vingroup!
Tối qua, con gái đi học về, thấy mặt buồn buồn, tôi hỏi “ vì sao ”, con bảo : “ Hôm nay ở lớp con bạn nào cũng buồn bố ạ. Các bạn ấy bảo cha mẹ sẽ bán nhà ở Times và chuyển trường ”. Tôi thực sự rất kinh ngạc, khi những bức xúc của cha mẹ về việc Vinschool tăng học phí phi mã, phá bỏ cả lời cam kết, đã truyền đến tai những con, khiến những con buồn chán, hoang mang lo lắng. Buổi tối, vào group kín của lớp học, thấy một cha mẹ úp ảnh cùng con lên, với cái tút thế này : “ Dù những con mới học với nhau được một tháng, còn chưa làm quen hết được với nhau, nhưng sắp tới, sẽ có những cuộc chia tay. Vậy tôi đề xuất, tất cả chúng ta hãy úp ảnh, tên cha mẹ cùng học viên lên cái tút này, để mọi người được biết đến nhau ”. Thấy những cha mẹ nhanh gọn úp ảnh chụp cùng những con, mà buồn .
Phải nói rằng, Vinschool đã làm được nhiều việc thần kỳ. Chi phí học hành cao, nhưng so với các trường khác, thì chấp nhận được. Tập đoàn tuyên bố biến Vinschool thành mô hình phi lợi nhuận, khiến không ít bậc phụ huynh xúc động, cả nước xôn xao. Số lượng học sinh tăng đột biến, quá tải.
Quả thực, tôi cho hai đứa con vào Vinschool học, không phải vì thầy giỏi, cơ sở vật chất tốt, môi trường tốt đâu, mà cái quan tâm nhất là ăn uống. Ở nhà, tôi rất ít ăn đồ mua ở chợ, không rõ nguồn gốc. Vinschool là tập đoàn lớn, sẽ tìm cách giữ thương hiệu, nên sẽ không có chuyện dùng rau kích phọt, thịt tăng trọng cho bọn trẻ. Tôi chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
Tôi vốn ở chung cư cách Times 3km. Hàng ngày đưa đón con rất vất vả, vì lối vào trường tắc cứng giờ cao điểm. Vậy nên, vì con, nên chuyển vào Times ở. Sau mới biết, đến cả chục gia đình hàng xóm nhà mình, cũng chuyển vào Times chỉ đơn giản là vì muốn con cái đi học tiện. Rồi sau mới biết, hàng ngàn phụ huynh cũng là vì ngại đưa đón con cái, nên mua nhà trong Times. Nhiều hộ gia đình bán hết nhà đất, vay nợ ngân hàng, để có được chỗ ở trong times.
Với 20 ngàn học viên ở Vinschool, và một phần nhỏ ấy cha mẹ mua nhà ở Times, thì khu Park Hill Premium nhanh gọn được bán hết, dù chất lượng không hơn khu Park Hill là mấy, và giá thì ở trên giời. Các cha mẹ về ở, mới tẽn tò phát hiện ra rằng, chẳng phải nhà mưu trí, đẳng cấp và sang trọng resort như họ tuyên truyền. Với tôi, chuyện đó không có gì quan trọng, vì doanh nghiệp nào muốn bán được hàng, chả nói quá lên chút .
Nhưng, việc phá vỡ cam kết không tăng học phí quá 10%/năm, mô hình giáo dục phi lợi nhuận vừa tuyên bố chưa ráo nước bọt, thì bà Giám đốc Vinschool đã độp một phát tuyên bố tăng một nhát lên 60%. Với mức tăng như vậy, chi phí cho một học sinh tiểu học lớp thường sẽ tăng từ 7 triệu lên 10 triệu và học sinh hệ song ngữ sẽ tới 20 triệu/tháng. Nhà nào có 2-3 con thì cứ nhân lên gấp đôi, gấp ba con số đó. Đây là con số khiến các bậc phụ huynh choáng.
Riêng tôi, đã xác định cho con vào đây học, vào đây ở, thì chấp nhận chi phí cao. Đã sống trong môi trường tư bản, thì phải chấp nhận quy luật cung – cầu. Tuy nhiên, hành động này khiến tôi rất khó chịu, bởi mình có cảm giác họ coi mình như còn gà béo, lôi ra thịt bất cứ lúc nào. Từ việc thuận tiện cho con học, mua nhà, rồi bị họ quây lại vặt lông, như một quy trình khép kín, rất lạnh lùng, tàn nhẫn. Mà tôi cực kỳ ghét bị xỏ mũi, bị coi như con gà để kẻ khác vặt lông. Trong hoàn cảnh đó, phát ngôn của bà Giám đốc Vinschool Phan Hà Thủy như bà bán thịt ngoài chợ, càng khiến các bậc phụ huynh bức xúc. Ai có thể nghĩ đây là phát ngôn của một người lãnh đạo môi trường giáo dục nổi tiếng: “Chúng tôi không quan tâm”, “Chúng tôi không ưu tiên học sinh Vinschool lên hệ Cambridge mà chọn học sinh chúng tôi muốn”, “Chất lượng giáo viên của ngành sư phạm giờ không tin tưởng được, không đủ điều kiện để đào tạo vinser tinh hoa”, “Ai không nghe xin mời ra ngoài”, “Quanh đây có nhiều trường tốt. Các vị phụ huynh có thể tìm trường khác cho con mình”… Ngay khi bán hết nhà, khi lượng học sinh quá tải, thì họ đã quên sạch lời hứa 4 năm trước, đại loại “chúng tôi cam kết học phí ổn định trong 10 năm, không tăng nhiều… chúng tôi tỏ lòng biết ơn các bậc phụ huynh đã đồng hành, tin tưởng xây dựng nhà trường…”.
Không phải vì tiếc mấy triệu 1 tháng tăng thêm, nhưng cảm giác bị coi thường, thiếu tôn trọng, khiến tôi không còn hào hứng ở Times nữa. Ngay trong phút chốc, muốn bán nhà, chuyển trường cho con, kể cả lỗ tỷ bạc. Đó là tâm trạng giống như những bậc phụ huynh khác.
Vừa mấy hôm trước, còn viết tút ca ngợi ông Vượng là con người có trách nhiệm với danh dự của Tổ quốc, tin tưởng vào sự thành công của Vinfast, và hứa sẽ mua một chiếc Vinfast đầu tiên, để ủng hộ hàng Việt. Nhưng bây giờ, thì ý định đó tan biến luôn rồi. Nếu tập đoàn của ông lôi học sinh, lôi con cái của chúng tôi ra để PR, tạo chiêu bán nhà, bán xong nhà, thì xoay sang vặt lông phụ huynh, bất chấp lời hứa, cam kết, thì tôi thực sự coi ông chỉ là con buôn bình thường mà thôi.
Dù mai kia, lãnh đạo tập đoàn có xuống giọng, xử lý ban lãnh đạo nhà trường vì phát ngôn nông nổi, thiếu tính sư phạm, rồi đưa mức tăng học phí về 10% như cam kết, để hàng ngàn phụ huynh nhỏ nước mắt xúc động, thì tôi cũng không còn tin tưởng vào ông và tập đoàn của ông nữa. Đó là cái trò PR rẻ tiền của những doanh nghiệp mới lớn. Tôi chỉ coi những dịch vụ ông cung cấp là thuận mua, vừa bán, giống như mớ rau, miếng thịt mà thôi.