Chương 9: "Tôi không thích đồ cũ."
-------------Editor: Mèo-------------
Trước khi lên đường, Tôn Duệ bình tĩnh quan sát mọi nhất cử nhất động của Dung Hạc qua gương chiếu hậu, nhìn một lúc lâu cũng chẳng nhìn ra có cái gì bất thường, không thể làm gì khác là chuyên tâm lái xe.
Tôn Duệ thứ nhất chờ Dung Hạc về nhà lấy tư trang .Dung Hạc không có nhiều đồ, đo lường và thống kê đâu ra đấy cũng chỉ có một cái vili cực kỳ lớn, sau đó xếp lên xe, Tôn Duệ chở cậu đến nhà Lục Tiêu Viễn .Chỗ ở của Lục tiêu Viễn ở nơi tương đối bí hiểm, xe đi qua hai trạm trấn áp bảo mật an ninh, vào khu dân cư còn quẹo nhiều lần, khiến Dung Hạc nhìn còn muốn xỉu .Dung Hạc nhớ đến một tin tức từ vài năm trước .Khi Lục Tiêu Viễn vừa mới nổi, có hai fan tư sinh biến thái theo hắn về đến tận nhà, bị hắn báo công an là trộm, không chịu hòa giải. Sau đó hai người kia được tại ngoại, ở trên mạng làm một hồi thoát fan rồi hắc, nhấc lên một hồi mưa gió, treo mấy ngày trên hotsearch .Có thể là vì nguyên do này, Lục Tiêu Viễn mới đổi đến nơi hẻo lánh .Tôn Duệ thấy Dung Hạc đang nhìn ra ngoài hành lang cửa số, hiểu ý nói : Đường ở đây lúc đầu hoàn toàn có thể rất khó nhớ, khi nào cậu ra ngoài thì bật map lên xem, đi hai ba lần là quen thôi. "Dung Hạc ngồi ngay ngắn hỏi : " Anh Tôn, thầy Lục sao lại muốn sống ở một nơi bí hiểm như thế này ạ ? "Tôn Duệ nói: "Tiêu Viễn thích thanh tịnh, không muốn bị quấy rầy."
Dung Hạc gật gật đầu .Lòng nói, quả nhiên là như vậy .Cũng không biết cậu dọn đến ở nhà Lục Tiêu Viễn có được coi là một loại quấy rầy không. Cậu biết phòng thao tác của Lục Tiêu Viễn đưa ra đề xuất sống thử là vì đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, nhưng cậu lại ngầm thừa nhận lao lý này, thật ra trong lòng có một chút ít ích kỷ .Chiếc xe đi qua lớp tuyết mỏng mảnh, dừng lại dưới tán cây tùng .Dung hạc xuống xe, đứng trong gió bắc thổi một ngụm xương trắng lên lòng bàn tay xoa xoa, ngẩng đầu nhìn căn nhà có một khu vườn nhỏ trước mắt, đi theo Tôn Duệ vào .Trong phòng mở điều hòa ở mức nhiệt không thay đổi, trong phòng khác to lớn chỉ có vài món đồ vật thiết yếu, màu sác chủ yếu đơn thuần, lạnh nhạt, từng li từng tí đều không dính một hại bùi, do đó nhìn vẻ bên ngoài có chút hoang vắng .Hàn ý mang từ bên ngoài vào vẫn chưa tiêu, Dung Hạc không nhìn được lại thổi một luồng nhiệt khí vào lòng bàn tay .Tôn Duệ nhìn bộ dáng Dung Hạc hết nhìn đông lại tới nhìn tây, nói : " Nếu cậu có quan điểm gì cũng hoàn toàn có thể yêu cầu. ""Không phải, chỉ là cảm thầy nhà của thầy Lục rất..." Dung Hạc suy nghĩ hồi lâu để tìm từ, cuối cùng thốt ra được một câu "rất mới."
" Tôi không thích đồ cũ. "Một giọng nói không mặn không nhạt vang lên .Dung Hạc và Tôn Duệ đồng thời ngẩng đầu lên .