“ Ngày thời điểm ngày hôm nay kẻ nào lùi một bước, thì hãy tự sát ở đây để tạ tội với thiên hạ đi ! ”
Mình luôn nói tường thành đam cung đấu trong lòng mình là “Sơn hà nhật nguyệt”, trước “Sơn hà nhật nguyệt” chưa có bộ cung đấu nào khiến mình tâm đắc đến như vậy, và mình luôn cho là sau này cũng sẽ không có. Nhưng mình nhầm, “Thất Gia” đã làm sự lầm tưởng của mình sụp đổ.
Warning : spoil !
Thất Gia khởi đầu bằng câu truyện tình suốt hơn 300 năm của Cảnh Bắc Uyên và Hách Liên Dực, dai dẳng qua trọn 6 kiếp người .
Một màn chuyển thế hồi sinh, mọi chuyện lại lần nữa quay về điểm xuất phát .
Tiểu vương gia khác họ, mẹ qua đời sớm, 10 tuổi mất cha, cả cuộc sống gòng sống lưng chống đỡ một hồi thế lực, trọn kiếp người ghé vai gánh vác một dải sơn hà .
Non sông gấm vóc, từ đây mở màn gầy dựng .
Đại Khánh năm đó, có một tiểu vương gia mới 10 tuổi đã thừa kế vương tước, trở thành Nam Ninh vương Cảnh Bắc Uyên, mở màn những tháng ngày dụng tâm lao lực, sắp kế bày mưu, chỉ hòng làm thế nào cho chiếc ghế dát vàng trên điện Kim Loan kia sớm ngày nằm vào tay thái tử .
Còn vị thái tử Hách Liên Dực nọ, từ thuở lọt lòng đã chễm chệ ngự ở Đông cung, an phận giấu mình, đến ngay cả phụ hoàng cũng không biết hắn bí mật thiết kế xây dựng thế lực mà suốt ngày lo toan, tính kế để chừa cho hắn sau này một con đường sống .
Thật ra đấu đá cung đình cũng chẳng biết lấy đâu ra nhiều loại, quay đi quẫn lại cũng chỉ có huynh đệ tương tàn, con giết cha, đồng đội hãm hại nhau đoạt vị. Nhưng, ở “ Thất Gia ” có một điều làm mình rất tâm đắc : mỗi nhân vật đều có cái xấu và cái tốt rất điển hình nổi bật .
Ví như, mình đã chọn mở đầu bài review này bằng một câu nói rất đanh thép, rất hào sảng của Đại hoàng tử Hách Liên Chiêu. Ngay từ những lần Open tiên phong, Hách Liên Chiêu luôn để lại trong lòng mình hình ảnh của một tay ngạo mạn, ham danh hám lợi, tham ô hối lộ, mua quan bán tước, coi mạng dân thường như cỏ rác, nuôi quân mưu nghịch .
Cho đến khi Đại Khánh lâm nguy, giặc ngoài chỉ 1 tháng đã đánh chiếm 9 thành biên cương, đang đứng ngoài dãy trường thành phủ bọc kinh đô hô mưa gọi gió, Hách Liên Đại hoàng tử lại xung phong ra trận, khảng khái lên ngựa. Giữa lúc binh đao loạn lạc, khói lửa mịt trời, máu gió mưa tanh vần vũ xung quanh, Hách Liên Chiêu vẫn vững vàng như Thái Sơn .
“ Ngày ngày hôm nay kẻ nào lùi một bước, thì hãy tự sát ở đây để tạ tội với thiên hạ đi ! ”
Khi quân đội Đại Khánh gần như tan đàng xẻ nghé, Hách Liên Đại hoàng tử vẫn một người một ngựa xông lên, dùng tấm thân mình làm cột chống ý thức cho ba quân tướng sĩ, “ bắn hết cung tên thì ném đá, hết đá rồi thì quăng thi thể, dù có phải dùng thi thể cũng phải ném chết đám mọi rợ ấy ở đây cho ta ! ”
Cho đến khi tàn quân Đại Khánh trở lại, Hách Liên Dực ra tận cửa thành nghênh đón, Hạ Doãn Hành – người đã tận mắt chứng kiến hàng loạt những vinh quang của Hách Liên Chiêu ở trận chiến đó – quì sụp xuống khóc ròng, ngay cả một câu cũng không nói được .
Cho đến khi Hách Liên Dực lên ngôi, ra chiếu bố cáo thiên hạ, có viết một câu rằng, “ Hoàng huynh ta đã hi sinh, cơ hồ không một mảnh da ngựa bọc thây anh hào. ”
Ví như cả nhà Hách Liên tranh giành nhau một chiếc ghế dát vàng, Hách Liên Dực dù luôn lo nghĩ cho muôn dân, dù quyết tâm thiết kế lại nước nhà, nhưng vẫn đành lòng giết chết cả nhà trung thần già trẻ mấy chục mạng người, đứa nhỏ nhất mới chỉ được 4 tuổi .
Ví như Hách Liên Dực luôn muốn hạ bệ hai anh mình, luôn tìm trăm phương ngàn kế chỉ để đạp đối thủ cạnh tranh xuống đài, một mình bước lên ngôi cao .
Nhưng đến khi Hách Liên Chiêu bỏ mạng sa trường, vị thái tử ấy lại ngồi trong kinh thành gọi một tiếng, “ Đại ca ! ”
Cái tình thân này mình chưa từng thấy trong bất kể một truyện cung đấu nào trước đây, ngay cả Sơn hà nhật nguyệt, cả Lang nha bảng, cho đến Loạn thế vi vương, Đích tử nan vi, … và rất nhiều những bộ cung đấu khác mình đã đọc qua, chưa từng có được một mảnh tình thân nào len lỏi giữa những mưu mô toan tính đó, nhưng Thất Gia lại có !
Mình cũng đã đọc rất nhiều truyện, xem rất nhiều phim, chưa từng có tác giả nào lại thiết kế xây dựng được những hình tượng nhân vật toàn bộ đều hàng loạt xấu tốt xen kẽ như vầy, nhưng Priest làm được !
“ Chẳng có người xấu trên đời, chẳng có người luôn tuyệt vời, chỉ là mình tốt với ai, ” 🙂 cái này thật sự là chân lí .
Về mặt tình cảm, thật ra đặt trong trường hợp này có hơi bất công với Hách Liên Dực. Cảnh Bắc Uyên đã mang theo hàng loạt kí ức của kiếp trước vào đời sống của kiếp này, rồi cứ vậy áp đặt tổng thể những ý nghĩ tránh xa “ Hách Liên Dực kia ” lên người của “ Hách Liên Dực này ”. Trong khi Hách Liên Dực lại chẳng hề hay biết, cứ như vậy mà toàn tâm toàn ý sắp Cảnh Bắc Uyên vào vị trí ngay sau giang sơn Đại Khánh, cứ vậy mà toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Bắc Uyên. Nếu đổi lại ở kiếp này là một Cảnh Bắc Uyên không mảy may tương quan gì với kiếp trước, thì còn chưa biết chừng Hách Liên Dực thất bại hay không đâu .
Mạch truyện khá chậm, chỉ riêng màn khởi đầu thôi đã chiếm mất 1/5 của quyển 1 rồi, nghĩa là tầm xấp xỉ 100 trang, công chính mãi đến chương 5 mới Open ( cái Open gián tiếp trước đó không tính ). Cũng vì cái sự nhây này mà mình đã đọc được mấy chục trang rồi dừng lại, tới hơn 1 năm sau mới giở ra đọc lại từ đầu. Nhưng khi đã vào mạch truyện rồi, dù rằng vẫn chậm rề rề như cũ, nhưng thật sự rất hấp dẫn, những diễn biến đan cài vào nhau rất logic, rất hợp lý, rất ra trò .
Về văn phong, đây là lần tiên phong mình đọc truyện của Priest và thật sự là quá như mong muốn, văn phong của Priest lại quá hợp với mình luôn. Kiểu viết điềm văn nhưng thình thoảng lại xen vào chút hài nhẹ nhàng, gần giống với chị Đại Phong ( quá nổi tiếng rồi ) và Tự Tự Cẩm ( chị này có bộ Nhiếp chính vương bao hay luôn ). Và vì văn phong hợp như vậy, mình lại đâm ra rất tiếc, vì thường một tác giả chỉ viết được duy nhất một bộ cung đấu xuất sắc thôi, bộ sau nếu không phải là không được xuất sắc bằng, thì chính là bị rập khuôn bộ cũ .
Tuy vậy, Thất Gia lại có một cái chưa hay, cái chưa hay này ngay đến tượng đài như Lang gia bảng cũng có, nhưng mà theo mình thấy thì Đích tử nan vi lại làm rất tốt cái chổ chưa hay này, đó là sự Open “ từ trên trời rớt xuống ” của bộ ba Chu Tử Thư, Lục Thâm và Hạ Doãn Hành, trong khi góp phần của 3 người này là không hề nhỏ so với Hách Liên Dực, vậy mà Priest hình như lười nghĩ ra một màn quen biết cho họ hay sao, lại cứ để cả 3 người lù lù Open bên cạnh Hách Liên Dực, rồi từ đó ngồi luôn chung một thuyền .
Một hồi chống đỡ giang sơn đang trên đà sụp đổ, dàn nhân vật phong phú tính cách nhưng đầy khí khái hào hùng, ngay cả phản diện nhất cũng là một người thật sự đạp đất đội trời, toàn bộ đó chính là Thất Gia của Priest .
Advertisement
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …