Người review: Trâm Trâmm
* * *
Đây là bài review truyện tiên phong của tôi, sai sót chắc như đinh sẽ có. Truyện Phế Hậu Tướng Quân là một bộ ngôn tình ngược nổi tiếng, chắc như đinh đa phần mọi người đếu biết đến, bài review về truyện này cũng nhiều nhưng tôi vẫn chọn truyện này để làm bài review đầu tay của tôi cũng có nguyên do riêng. Cái thứ nhất là bởi nó chính là tập truyện ngôn tình tiên phong tôi đọc, cái thứ hai nó rất ấn tượng. Từng chi tiết cụ thể đều mang đến cho người đọc những cảm hứng khó tả trong người. Cảnh ngọt thì cảm xúc lâng lâng vui mừng cùng nữ chính cũng trào lên, đến cảnh ngược ai cũng phải ứa nước mắt bởi những câu từ hoàn toàn có thể điều khiển và tinh chỉnh giọt lệ của tác giả so với người đọc vỏn vẹn trong mười ba chương .
Nếu ai thật sự thích ngôn tình ngược, rất ngược, ngược tận tâm nhất định không được bỏ lỡ bộ truyện này. Truyện cũng nói về tình yêu nam nữ nơi Hậu Cung ( Giữa Khương Bích Lan bà Mộ Dung Viêm ) và nơi Chiến Trường ( Tả Thương Lan và Mộ Dung Viêm ) tuy nhiên nó lại khiến fan hâm mộ bức xúc ở chỗ : Đã yêu rồi vẫn không biết mình đang yêu, vẫn còn hung tàn đối xử lạnh nhạt vô tình. “ Một hoàng hậu bị phế, một thế thân thất bại ” tình yêu liệu có số lượng giới hạn ? Ai cũng vậy, kẻ đa tình đều cho mình là nhất trong lòng người kia để rồi kết cục người bị giam lỏng, người thì quãng đời còn lại sống trong dằn vặt còn kẻ si tình thì không thể nào mở mắt được nữa …
* * *
Khi tôi đọc truyện, có hai đoạn khiến tôi cảm thấy ngược tâm nhất đó chính là đoạn Tả Thương Lan đi trả thù cho Tả Vi Vi ( nô tỳ thân cận ) vì bị người Khương Bích Lan bắt nạt. Nàng cầm theo cung làm mưa làm gió nơi ở của Khương Lan nhưng rồi nhanh gọn bị đàn áp bởi mấy con rắn. A Tả vốn từ nhỏ đã sợ rắn đó chính là điểm yếu của nàng. Khương Bích Lan còn đang hoảng sợ bởi sự hùng hồn bắt đầu thì lại nhanh gọn độc ác kêu người nhét từ con rắn vô họng nàng. Bao nhiêu cảnh ngược trong truyện rồi thì cảnh này cũng chẳng ngược tâm là bao. Cái khiến cho người ta không dễ chịu khi đọc đến đoạn này đó chính là Mộ Dung Viêm. Hắn ta đã tận mắt chứng kiến tổng thể, tận mắt chứng kiến cả lúc A Tả gọi tên hắn trong vô vọng. Vì sao gọi tên hắn đương nhiên hắn biết bởi gần đây thôi hắn đã hứa sẽ không khi nào để nàng chịu khổ, thế mà giờ lại yên lặng đứng sau màn che nhìn thấy tổng thể rồi lặng lẽ rời đi .
Đoạn thứ hai trong truyện khiến tôi cảm thấy chỉ tiếc không hề nhảy vào giết chết nam chính đi, dù biết chẳng thể được. Lúc ấy, hắn yêu Khương Bích Lan. Vì người con gái hắn yêu đang mang thai gặp bệnh liền sai nàng sang Vưu Quốc để lấy Huyết chỉ hoa, lúc bấy giờ Vưu Quốc đã rơi vào tay Long Tử Đồng, Long Bình lại do nàng giết chết, Mộ Dung Viêm và nàng đều biết chắc Long Tử Đồng sẽ không tha cho nàng nguyên vẹn mà trở lại. Cùng lúc ấy A Tả cũng đang mang thai ba tháng lại bị hắn phái đi Vưu Quốc, nàng ở đấy bị bọn chúng hành hạ, đày đọa, dù có van xin cỡ nào bọn chúng cũng không hề tha thứ, chúng nhẫn tâm đổ cả nước sôi lên bụng nàng. Vì cứu hai mạng kia mà một sinh linh nhỏ bé đã phải rời khỏi mẹ chưa kịp khóc …
Cái kết cũng thật tội cho nam chính, hắn là vua một nước không khóc trước mặt đại thần, ngày tang nàng hắn kêu mọi người quay lưng đi rồi hắn khẽ rơi lệ bên cạnh bia mộ của nàng – người mà hắn thật sự yêu.
* * *
Về phần từng nhân vật, tôi cảm thấy Mộ Dung Viêm là một người chỉ huy mặt trận giỏi, hoàn toàn có thể mang một bộ dạng sắt đá hờ hững nhưng lại là con người sợ đương đầu với thực sự. Ngày A Tả đi Vưu Quốc và kể cả lúc về, hắn muốn ra từ biệt và đón nàng về nhưng lại sợ. Thậm chí nghe tin nàng mang thai ba tháng hắn đã có dự tính sang bên đấy để thăm nàng nhưng lại nghĩ đến cảnh đương đầu với nàng Mộ Dung Viêm cũng chỉ đành sai người rình rập đe dọa Long Tử Đồng. Hắn biết nàng yêu hắn nên hắn mới làm càn hay hắn cho rằng hắn là quan thần nàng là bề tôi ?
Khương Bích Lan tuy sau này có chút mưu mô hãm hại A Tả nhưng cũng là vì nàng yêu Mộ Dung Viêm, nàng quá yêu hắn nên nàng mới mang gan lớn hãm hại người. Là ai cho nàng tình cảm nồng đượm, êm đềm ? Là ai cùng nàng cho ra quý tử ? Là ai phế hậu A Tả để đưa nàng lên làm hoàng hậu chính thức ? Tất cả là Mộ Dung Viêm. Nàng ta sợ sẽ mất đi nam nhân của mình. Khương Bích Lan sẽ không như vậy nếu gặp được người tốt chứ không phải là hắn .
Riêng A Tả lại là con người cứng rắn trên mặt trận nhưng thực ra là một con người si tình, nàng cũng yêu hắn tin hắn và mất rất nhiều. Cho đến khi bên bàn ăn tối chớ một người chẳng tới, nàng biết chắc mình không hề uống rượu nhưng cứ dốc hết chén này đến chén khác và rồi nàng ngủ một giấc ngủ bình yên .
* * *
Sau khi đọc truyện Phế Hậu Tướng Quân, tôi nhận ra đừng quá tin lời nói của một ai, đừng tự mình đa tình mà cũng đừng si tình quá nhiều. Đừng chấp niệm, hãy cho những gì đáng cho, đáng có. Đừng ngu ngốc vì một người nào đó mà tổn thương bản thân mình. Kết luận lại thì nếu bạn thích thể loại ngược tận xương, tận tủy thì đọc bộ này quả là không sai. Không đọc chỉ có tiêu tốn lãng phí cuộc sống. Nhưng với người yếu tim thì khuyên nên tránh xa bộ này ra .
Một số truyện cùng tác giả: Lâu Chủ Vô Tình, Đông Phong Ác, Góc Thời Gian,…
Một số truyện cùng thể loại: Đông Cung, Lâu Chủ Vô Tình, Thương Ly,…
Trâm Trâmm