Người ta vẫn thường nói tình yêu là đau khổ. Nhưng đó là sự nhầm lẫn lớn nhất trên đời. Cô đơn mới đau khổ. Lừa dối nhau mới đau khổ. Ghen tuông mới đau khổ. Không còn muốn ở cạnh nhau mới đau khổ. Chúng ta hay bị lẫn lộn những cảm xúc đó với tình yêu. Nhưng thực ra, tình yêu chính là thứ tình duy nhất trên cõi đời hoàn toàn có thể chữa lành mọi vết thương lòng và khiến tất cả chúng ta niềm hạnh phúc. Tình yêu là điều duy nhất trên đời này không-có-khổ-đau .Cuộc sống càng văn minh, người ta càng sống cho mình, vì mình, thỏa mãn nhu cầu ham muốn của mình nhiều hơn. Đó là nguyên do tại sao hằng ngày tất cả chúng ta được rửa mặt rửa tai bằng cả trăm những vụ đánh ghen trải dài từ ngoài ngõ lên những trang mạng xã hội .Mới trong ngày hôm qua hôm kia thôi, lại có một vụ đánh ghen gây rúng động ngay giữa một con phố lớn ở TP. Hà Nội. Điều nực cười và đắng ngắt ở chỗ, người vợ và người chồng vẫn đang mặc áo đôi với nhau. Nhưng vợ thì tay ôm con còn nhỏ bé, mồm thì vừa khóc vừa chửi gã đàn ông tệ bạc kia đến lạc cả giọng. Còn chồng thì tay gạt tay vợ, tay ôm cứng bênh chằm chặp cô nhân tình đang bám lấy chân mình. Cảnh tượng vừa đau lòng, vừa quá đỗi quen thuộc ấy hẳn chẳng còn khiến ai quá bất ngờ, nhưng nó lại khiến tất cả chúng ta thở dài cái thượt .
Tình yêu ngày càng trở thành một điều gì đó quá xa xỉ đúng không? Khi mà những áo đôi quần cặp đắt tiền chẳng thể là bảo chứng tình yêu; khi mà người ta vẫn đeo nhẫn cưới và vô tư dùng bàn tay ấy để vuốt ve một thân thể khác không phải vợ hay chồng mình; khi mà những cuộc hôn nhân vàng, bạc ngày càng đứng trước bờ vực bị “tuyệt chủng”… Chúng ta sẽ vin vào đâu, để có thể nói rằng tình yêu như thời “ông bà anh” vẫn còn đây? Thực tế đắng chát vẫn tát vào mặt chúng ta hằng ngày, bằng những câu chuyện cười ra nước mắt thế kia cơ mà.
Ai đó đã nói rằng, ông bà cha mẹ chúng mình ở được với nhau đến đầu bạc răng long là bởi họ lớn lên trong thời cái gì hỏng thì sẽ mang đi sửa, chứ không phải vội vã vứt đi và mua cái mới như giờ đây. Chúng ta đang sống quá gấp, quá vội, đang muốn tận thưởng và thưởng thức càng nhiều càng tốt, nên đôi lúc quên đi những điều đã trở nên quen thuộc, như sự chăm sóc đã thành thói quen nhàm chán của vợ hay những lời âu yếm có phần thô mộc của chồng. Ấy thế nhưng vẫn còn đó những đôi bạn trẻ luôn hướng về nhau, dõi về người kia với một thứ tình cảm nhẹ nhàng nhưng thâm thúy, như những giọt mưa xuân âm ỉ và thấm sâu vào lòng đất .Yêu xa cứ tưởng chỉ là ” văn hóa truyền thống yêu ” của giới trẻ, nhưng hóa ra nó lại chẳng lạ lẫm với cả những người đầu hai thứ tóc. Bà Tảo, quê ở Hưng Yên – người phụ nữ 11 năm chạy thận ở TP. Hà Nội, phải sống xa chồng và mái ấm gia đình của mình. Bà kể, ngày trẻ, bà mê ông Hữu Nhan, quyết lấy ông làm chồng cũng chỉ bởi ông làm thơ hay. Rồi sức khỏe thể chất yếu dần, thận bên còn bên mất, bà phải khăn gói lên TP.HN, thuê một phòng trọ ở ” xóm chạy thận ” trên phố Lê Thanh Nghị để chống lại lưỡi hái tử thần. Từng ấy năm, vẫn là những câu thơ không màu mè, bóng bẩy, vẫn là những lời tâm tình từ đáy tâm can của người chồng nặng tình nặng nghĩa trở thành sức mạnh vô hình dung để bà bấu víu lấy .
“Hai vợ chồng luôn luôn động viên nhau vượt lên, chính vì lẽ đó, tôi luôn luôn tìm cách làm thơ cho bà ấy vui, giúp vợ vượt lên tất cả”, ông Nhan chia sẻ, “Tôi hài lòng vì có một người vợ như bà Tảo. Có những người không chịu được cảnh vợ mình nằm viện mà hắt hủi, bỏ đi, tôi sẽ không như thế. Cuộc sống hiện tại của tôi đều có dấu ấn, hình bóng của bà ấy…. Ai cũng chỉ có một cuộc sống thôi thế nên đến khi già, thậm chí chết, cái để lại là cái quan trọng nhất, và có lẽ chúng tôi bây giờ sống vì những điều đẹp đẽ như thế”.
Những câu thơ ấy, những tâm tình ấy khiến tất cả chúng ta chợt khựng lại một chút ít, để tự hỏi mình rằng đã bao lâu rồi không viết cho nhau một lá thư tay, đã bao lâu rồi tất cả chúng ta thôi cúi mặt xuống màn hình hiển thị điện thoại thông minh để trò chuyện với nhau một cách tử tế ? Tình cảm vợ chồng, chẳng phải được bồi đắp bằng những quà cáp đắt tiền, bằng những bức ảnh khoe khoang trên facebook, mà thực ra là bằng chính những hành vi đơn giản và giản dị và mộc mạc như vậy thôi .
Bệnh viện Bắc Giang một chiều Hè oi nóng, không khí như bị nén lại giữa những căn phòng đầy bệnh nhân, thì một cơn gió mát rượi chợt thổi qua tâm hồn của một nhiếp ảnh gia. Tất nhiên, đó không phải là một cơn gió thật. Người nhiếp ảnh gia ấy đã thấy một làn gió tình yêu, thổi mơn man trong căn phòng chật chội. Là thứ tình yêu không dữ dội như sóng biển gầm gào của một đôi vợ chồng già – vợ bị mù còn chồng thì đang điều trị viêm phổi.
Người vợ tên là Phạm Thị Nhung ( 62 tuổi ), người chồng là Nguyễn Văn Minh ( 68 tuổi ). Bà bị tiểu đường biến chứng, mắt mờ dần rồi hỏng hẳn. Ông thì tuổi già và bệnh phổi mãn tính hành hạ. Nhưng nhìn vào những tấm ảnh được chụp trọn vẹn ngẫu hứng và vô tình, tất cả chúng ta vẫn thấy được sự sáng sủa, yêu đời và cả tình cảm đắm đuối mà hai người dành cho nhau. Bền lâu qua những bể dâu, chính là thứ tình mà ai cũng hằng ước ao tìm thấy .
Hình ảnh một cụ bà ôm chặt lưng cụ ông được người con chụp trộm trong bệnh viện ngày nào hẳn vẫn khiến không ít người phải rưng rưng khi nhìn lại. Chủ nhân bức ảnh, chị Trần Giang (xã Dương Liễu, huyện Hoài Đức, Hà Nội) vừa lau nước mắt vừa tâm sự “Bố dựa vào mẹ, hình như đang lau nước mắt. Mẹ ôm bố từ đằng sau, má tựa vào vai bố với nét mặt rất an yên. Gần một tháng trời mấy mẹ con đưa bố hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, nhiều lần tưởng bố không qua khỏi, nhưng không đứa nào dám khóc vì sợ mẹ lo lắng. Vậy mà khi thấy hình ảnh này, chẳng hiểu sao tôi khóc hu hu rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng vì sợ bố mẹ phát hiện”.
Tình cảm giữ được lửa chính là bởi những cái ôm thật sâu, những nụ hôn thật chậm. Cuộc sống với nỗi lo cơm áo gạo tiền cuốn chúng ta đi mất, khiến vợ cứ trách chồng chẳng còn lãng mạn, chồng lại trách vợ mở mồm ra là tiền nong, là chì chiết. Lãng mạn không còn, người ta đánh rơi luôn cả niềm khao khát được cầm tay nhau như hồi mới yêu, mới hẹn hò còn nhiều ngại ngùng.
Đến cả bệnh tật, ốm đau còn không chia cắt được những đôi vợ chồng già ấy, thì cớ gì tất cả chúng ta lại để những thứ vật chất phù phiếm kia phủ bóng đen u ám và sầm uất lên cuộc hôn nhân gia đình hay niềm tin vào tình yêu của chính mình ?
Với những người đã nếm đủ mọi sóng gió cuộc đời thì cái chết sẽ chỉ khiến cây tình yêu trong lòng họ mọc thêm rễ. Người đi về thế giới bên kia, người ở lại chắc chắn sẽ khóc thương nhưng không bi lụy, bởi họ biết rằng một nửa của mình vĩnh viễn luôn ở cạnh bên, luôn hiện hữu trong từng nhịp đập của trái tim.
Câu chuyện của cụ bà ở Trung tâm bảo trợ xã hội 3, Miêu Nha, Tây Mỗ, Nam Từ Liêm, Hà Nội là minh chứng rõ nhất cho câu nói: Cái chết không thể làm tình yêu biến mất. Cụ bà năm nay đã gần trăm tuổi, vẫn nhớ mà bảo với mọi người rằng hôm nay là sinh nhật chồng bà, người đã mất cách đây 8 năm. Vào ngày sinh nhật của chồng mình, bà xin một tờ giấy, mượn một chiếc bút, rồi tay run run nhẫn nại, chậm rãi vẽ đủ lên đó 1000 trái tim để đốt gửi cho người chồng đã khuất. Bà tâm sự “Hôm nay là sinh nhật chồng bà, nhớ không nhầm thì ông ý cũng phải được 105 tuổi mà ông ấy mất cách đây 8 năm rồi, giờ ngỗi vẽ đủ 1000 trái tim đốt xuống cho ông ý, để ông biết trên này bà vẫn nhớ ông nhiều, ngày nào cũng nhớ, mong sớm ngày được gặp nhau dưới đó, mà khổ nỗi trời phú cho cái sức khỏe thì vẫn phải sống với đời thôi chứ mỗi đêm ngủ chỉ mong sau khi mở mắt là được nhìn thấy ông, có nhắm mắt xuôi tay cũng hạnh phúc…”
Bạn Nguyễn Đức Vũ – người chia sẻ câu chuyện cảm động này lên mạng xã hội đã không thể giấu nổi sự bùi ngùi “Bà kể xong tao cũng đơ mất một lúc, cảm động thực sự các mày ạ, nhìn lại cuộc sống bây giờ tìm đâu được một tình yêu vĩnh cửu đến thế. Tao cũng không biết mai sau mình có được một người yêu mình nhiều đến vậy không nữa. Dù sao thì cuộc sống này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp nên ai chưa, sẽ, đang và đã yêu hãy cứ tin tưởng và yêu hết mình nhé”.
Vậy là đến cuối cùng, nếu tình yêu đủ lớn và chân thành, nó sẽ không bao giờ chết, ngược lại sẽ hóa ngọn lửa ấm áp mà bền bỉ, nhẫn nại cháy trong lòng mỗi người. Thế thì chúng ta chi bằng hãy thôi cau mày, thôi ngờ vực, thôi than thở và mất niềm tin vào tình yêu. Thay vào đó, hãy gửi một lời nhắn gửi tới chồng hay vợ của mình rằng “Anh này, em muốn chúng mình già đi cùng nhau!”, hay chỉ đơn giản là “Em muốn chúng ta đến năm 80 tuổi sẽ nắm tay nhau thật chặt và nói rằng: Chúng mình đã làm được rồi!”. Chỉ vậy thôi, là lại đủ mạnh mẽ và quyết tâm để tin rằng thứ tình yêu tưởng như hão huyền chỉ có trên phim ảnh hay tiểu thuyết vẫn còn tồn tại trên cõi đời này.
Bài viết: Minh MinhMinh họa: Tất SỹDesign:
Hong Anh
Theo Trí Thức Trẻ