Tất cả chúng ta đều muốn có một tình yêu giản đơn nhưng bền vững. Chúng ta muốn xếp nó lại và mang theo bên mình, mọi lúc, mọi nơi. Chúng ta mong mình sẽ không nhầm lẫn, vì một lần nhầm lẫn là thêm một lần khổ đau.
Thế nhưng, tất cả chúng ta lại phức tạp hóa tình yêu. Chúng ta xem tình yêu là một tiềm năng lớn lao và dành cả cuộc sống để tìm kiếm nó. Chúng ta đổ lỗi cho nhau khi tình yêu tan vỡ. Chúng ta muốn nghiên cứu và phân tích đúng sai, muốn khám phá nguyên do tại sao mình lại không tương thích với họ. Cứ thế, tất cả chúng ta khiến tình yêu phức tạp hơn những gì vốn có, từng chút một .Tất cả tất cả chúng ta đều không thể nào hiểu hết về tình yêu. Và cũng đừng nên đi tìm một định nghĩa đúng chuẩn cho tình yêu, bởi mỗi người có sự thưởng thức khác nhau về nó .
Điều quan trọng ở đây là, chúng ta phải tin tưởng vào tình yêu.
Tình yêu đến một cách rất tự nhiên. Chúng ta không cần dạy đôi môi biết hôn, dạy trái tim biết đập rộn ràng, dạy bàn tay biết đổ mồ hôi, dạy tâm lý biết long dong khi nghĩ về một cái tên ai đó. Chúng ta cũng không cần dạy khung hình đau mỗi khi thiếu vắng họ hoặc dạy nước mắt rơi mỗi khi lòng nhớ họ da diết. Vì yêu là bản năng của con người với mọi cảm hứng vui buồn, niềm hạnh phúc lẫn khổ đau .Chúng ta biết rằng yêu không chỉ bằng lời nói mà còn phải đi kèm hành vi, yên cầu sự lựa chọn, sự kiên trì để yêu ai đó, ngay cả những ngày ta cảm thấy stress, tuyệt vọng, thậm chí còn là bị bỏ rơi .Nhưng có rất nhiều góc nhìn của tình yêu mà tất cả chúng ta vẫn chưa chớp lấy được. Vậy nên, tất cả chúng ta lo lắng những mối quan hệ mới, bởi tư trang mang theo là đầy ắp bóng hình người cũ và những vết thương do họ gây ra. Chúng ta lo ngại và chần chừ để cho ai đó bước vào trái tim mình, chính bới sợ rằng họ chỉ xem ta là điều tạm bợ, hoặc không sẵn lòng san sẻ phần sâu kín nhất trong họ như cách mà ta đã yêu và san sẻ .
Chúng ta vẫn không biết làm thế nào để yêu thương, làm thế nào để rung động trong một thời đại mà mọi ràng buộc đều mong manh và tạm thời, làm thế nào để tha thứ, để lãng quên, để buông bỏ, để biết có nên theo đuổi ai đó hay không hoặc có nên nghe theo những cảm giác rộn ràng nơi lồng ngực?
Chúng ta thoái thác. Chúng ta kìm nén cảm hứng của chính mình. Bởi tất cả chúng ta muốn một điều chắc như đinh, một sự bảo vệ rằng đây chính là tình yêu đích thực trước khi rơi vào nó, vì sợ bị tổn thương .Nhưng tình yêu chưa khi nào là điều chắc như đinh cả, bởi trần gian này có gì không bao giờ thay đổi đâu, hồ huống chi là cảm hứng của con người. Tình yêu phải mở màn từ sự tự nguyện, sự lao vào không sợ hãi và không có bất kể thiếu tín nhiệm nào về nó .
Có lẽ thay vì thoái thác, bỏ cuộc, kìm nén hoặc cố gắng định hình tình yêu của mình, ta nên học cách tin tưởng sự kết nối giữa ta và đối phương là có thật. Có lẽ thay vì cố gắng đánh giá tình yêu sẽ dễ dàng hoặc khó khăn, ta chỉ cần tiến một bước gần hơn.
Một nửa tranh đấu cho tình yêu chỉ đơn thuần là tin vào nó. Không cần hiểu. Không cần nghiên cứu và phân tích. Không đơn thuần hoặc phức tạp hóa. Không nỗ lực để có được toàn bộ những câu vấn đáp. Chỉ cần đơn thuần tin rằng nó sống sót, nó có thật và tất cả chúng ta thưởng thức nó khi bỏ xuống mọi sự phòng vệ của trái tim và để đối phương bước vào .Tình yêu không phải là việc đi tìm cho mình một người tuyệt đối, không phải nhìn lại và mong ước biến hóa chính mình trong mối quan hệ của quá khứ, cũng không phải sự sợ hãi khi nhìn về tương lai, mà là tin vào nó. Chỉ cần tin vào tình yêu, bạn sẽ thưởng thức được tình yêu .Bởi vì khi bạn thực sự tin yêu vào tình yêu, sẽ không có gì hoàn toàn có thể ngăn cản bạn – không có thoái thác, không có quá khứ khổ đau, không có sợ hãi và không có sự vô vọng khi cố gắng nỗ lực khám phá một điều mà bạn chẳng khi nào thực sự hiểu rõ .