Thật ra mình đọc truyện này lâu rồi mà kiểu bị mất trí nhớ, giờ đây nhìn tên biết của Tạp Bỉ Khâu nhưng không biết mình từng đọc rồi, mà mình lại không thích cái tag tương quan đến yêu ảo qua mạng lắm nên cứ tránh mặt mãi. Rồi đến tối qua mình tò mò rất là, nghĩ làm thế nào một tác giả mình thích hoàn toàn có thể làm mình tuyệt vọng được nhỉ nên bỏ lỡ mọi tâm lý mà đọc nó .
Mở đầu câu chuyện luôn là phần nhàm chán nhất, thật sự. Phương Tiểu Mộ bị mọi người ghét bỏ, đơn giản là vì Tống Viễn Tuần trong phòng thí nghiệm không thích cậu, mà Viễn Tuần lại như hoàng tử hoàng đế của nơi đó, hắn đã không thích thì không ai thèm thích. Phương Tiểu Mộ khổ sở một mình bị cô lập khi đi học, quyết tâm mãi mới cài app tình yêu cho gay. Không ngờ rằng Viễn Tuần bị bạn trêu đùa, cũng cài đúng chiếc app đó, lại kết đôi đúng với Mộ Mộ.
Thế rồi mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của Tạp Bỉ Khâu, câu truyện về hai con người từ ghét bỏ nhau, dưới bàn tay của tác giả đã yêu đương ngọt đến độ người ta quên mất họ bắt đầu ghét nhau như thế nào. Viễn Tuần nhận ra cậu bạn mình ghét bỏ vô cùng vì vẻ bên ngoài “ lả lơi ”, chảy nhớt và mùi ngọt ngấy kia bên trong lại là con người đáng yêu linh động như vậy. Cứ thể như hình thức bề ngoài, cậu ta nhất định không muốn cho Tống Viễn Tuần nhìn thấy thực chất thật của mình, chỉ đến khi Viễn Tuần lấy danh tính một người khác tiếp cận mới hoàn toàn có thể thấy được tổng thể những điều đẹp tươi nhất. Dần dần anh rơi vào lưới tình không lối thoát, không ngừng u mê nhưng cũng đồng thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Viễn Tuần không thể nào dung nhập được cái danh tính giả kia của mình vào với mình để tiếp cận. Mộ Mộ sẽ không gật đầu nổi anh, không gật đầu con người đã từng lạnh nhạt mình và được cho phép cả phòng thí nghiệm ấy ghẻ lạnh mình, để cậu cô độc đến nỗi phải phụ thuộc vào một người đàn ông lạ lẫm qua mạng .
Hai bạn nhân vật chính đều khá đáng yêu và dễ thương. Bạn công thì bắt đầu có hơi lạnh lạnh nhưng đến lúc hiểu người ta rồi thì dịu dàng êm ả cực kỳ. Bạn không từ cách nào để quấn chân người ta, nhưng lại không xin xỏ bằng lời mà đều bằng hành vi. Hết lẽo đèo đi theo sau khi trời tuyết đến bị cảm, cảm rồi hôm sau vẫn lẽo đẽo theo người ta, bão tuyết cũng không muốn về, người ta không cho vào nhà thì đứng dưới cầu thang hút thuốc chờ. Bạn thụ thì hơi mít ướt chút nhưng mình nghĩ thế cũng không sao, dù gì cũng đã trải qua nhiều khó khăn vất vả, bạn ấy nên được giải tỏa cảm hứng .
Câu chuyện nhẹ nhàng, ấm cúng, vẫn luôn là phong thái vừa bàn chuyện yêu đương vừa bàn chuyện xã hội của Tạp Bỉ Khâu. Dù trong này tình yêu được bộc lộ nhiều hơn nhưng mình cũng không phủ nhận được lúc theo dõi đời sống bị cô lập của Phương Tiểu Mộ thật sự rất thương cậu. Cậu là một ví dụ rất sôi động mà khi đọc tới ta sẽ hiểu hơn về những gì mà hoàn toàn có thể ngay một vài người bạn xung quanh ta đang chịu. Không phải ai cũng suôn sẻ có một Tống Viễn Tuần của mình để được yêu thương .
Advertisement
Đánh giá:
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …