Người phụ nữ của Tổng giám đốc – Minh Châu Hoàn

Chương 1 : Bức hôn Một cơn mưa hạ nhỏ, Hoan Nhan đi tới đầu hẻm ngập ngừng một chút ít, đứng dưới mái hiên nhà người khác, nhìn cơn mưa bụi, tóc cô có một chút ít vàng óng, vừa khít chạm vai, tóc cắt ngang trán có hơi dài, che lông mi ở phía trên, đôi mắt như phủ sương mù. Làm sao hoàn toàn có thể tốt đây ? Nếu như quần áo ướt hết buổi chiều làm thế nào quay về trường học ? Ngày trong ngày hôm qua thay quần áo ở nhà trọ còn chưa có thời hạn để tắm … Hoan Nhan cúi đầu nhìn giày ở dưới chân một chút ít, ở đầu cuối khẽ cắn môi, giơ cặp sách lên đỉnh đầu chạy về ngôi nhà ở sâu trong ngõ nhỏ. Đẩy cánh cửa rỉ sét đầy lỗ thủng, lập tức nghe thấy giọng mẹ kế Hoàng Thư Quyên đang cãi nhau đến dọa người ở trong phòng : ” Uống, uống đi, sớm muộn gì có ngày ông chết vì rượu, xem ai hoàn toàn có thể chăm nom người thân trong gia đình của ông trước lúc ông chết. ” Tim Hoan Nhan đau xót, cúi đầu, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lại bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Thư Quyên nhìn thấy, lập tức đến trước mặt cô vênh váo tự đắc kêu la : ” Hứa Hoan Nhan, cô không thao tác nhà mà muốn trốn tránh sao ? ” Hứa Hoan Nhan không hề làm gì khác hơn là dừng bước chân lại, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng : ” Mẹ, ba. ” Hoàng Thư Quyên hừ cô một cái, từ trong phòng nhà bếp bưng thức ăn đặt ở trên bàn : ” Còn không qua đây giúp một tay ? Tôi không phải nuôi không rồi lỗ vốn. ” ” Con có đưa tiền hoạt động và sinh hoạt. ” Hoan Nhan có chút tức giận nhìn mẹ kế, mỗi tháng cũng đưa cho hơn một ngàn vạn, thế nhưng cô không có ăn món ăn của mẹ kế làm. Rầm ! Hoàng Thư Quyên quăng mâm cơm đi, cặp mắt trừng lớn dọa người : ” Cô có biết Chi tiêu đang tăng lên hay không ? Cô có biết thịt bao nhiêu tiền một kí hay không, cá giá bao nhiêu tiền ? Tiền nước, tiền điện, tiền ga biết bao nhiêu là ngân sách ? Mỗi ngày cô về nhà nấu nước tắm, giặt quần áo gội đầu, tiền ở đâu mua đồng phục học viên ? Cô và tôi giám sát, tôi mới là người cùng cô thống kê giám sát đấy ? ” Lông mày Hoan Nhan càng lúc càng xiết lại, cô uất ức nhìn ba say bí tỉ, ở đầu cuối lui về phía sau từng bước : ” Con cũng không có ăn nhiều, dùng nước vẫn tiết kiệm chi phí …. ” ” Tiết kiệm ? Hứa Hoan Nhan cô đừng nói, tôi gả tới đây tám năm, không biết của hồi môn cấp bao nhiêu ? Ngày ngày hôm nay tôi cũng không cùng cô nói quanh co …. ” Hoàng Thư quyên kéo cái ghế một bên ngồi xuống, Hứa Mễ Dương trang điểm xinh đẹp từ trong phòng đi ra cười tươi một cái : ” Cô lại chọc mẹ tức giận ? Thật là phiền phức ! ” ” Sang năm cô tốt nghiệp, tuổi không còn nhỏ hàng xóm đều ở đây phàn nàn, cô cũng nên đính hôn, Vương Thẩm ở bên cạnh làm mai cho cô, là ông chủ shop điện, năm nay bất quá chừng bốn mươi tuổi, vừa mới có vợ chết, cô gả qua đó chính là bà chủ cũng coi như là bám vào kẻ quyền quý và cao sang, có vàng có bạc coi như là chút lòng thành, còn hoàn toàn có thể giúp sức em gái cô tìm việc làm tốt, gả cho nhà tốt …. ” ” Nếu như vậy con hoàn toàn có thể nhường Mễ Dương gả qua bên đó ? Con đã có bạn trai. ” Hoan Nhan vừa nghe xong hít vài ngụm không khí, làm mai làm mai, còn không phải vì số tiền bán cô ! ” Mễ Dương mới lớn ? Hơn nữa sao hoàn toàn có thể để Mễ Dương làm vợ bé ? ” Hoàng Thư Quyên vừa nghe lập tức giống như con gà nhổ lông đứng dậy chỉ vào mũi Hoan Nhan mà mắng ! ” Hứa Hoan Nhan, cô có tư cách gì hả ? Để cho tôi gả với một ông chủ hói đầu ? Cô thật là xấu xa ! ” Hứa Mễ Dương giận điên người, cũng đi theo sau sống lưng Hoàng Thư Quyên làm ồn ! ” Mễ Dương không hề làm vợ bé, tại sao con làm vợ bé ? Mễ Dương không muốn gả cho người hói đầu, tại sao con phải gả ? Con gái mẹ không gả tại sao lại đẩy qua con ! ” Hoan Nhan không phục ngẩng đầu, tức giận cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, hai tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, cô không muốn lấy chồng ! Cô còn có Gia Minh ! Chương 2 : Thích Hoan Nhan hay là em ? ” Được được, cô như thế mà học được thói cãi lại ! ” Hoàng Thư Quyên tức giận cầm chổi lông gà đánh xuống, Hoan Nhan sợ lùi về sau mấy bước, nhưng mà loạng choạng vấp chân ở cánh cửa ngã trên mặt đất, cánh tay và trên sống lưng bị đánh mấy cái, body toàn thân đau nhức, cô không tránh kịp, chỉ đành phải lớn tiếng hướng về phía ba kêu cứu : ” Ba …. ” Hứa Hướng Cảnh bị ầm ĩ là phiền càu nhàu vài tiếng, ở trên ghế dựa trở mình làm đánh đổ chai rượu lại ngủ tiếp, Hoan Nhan bất đắc dĩ ôm lấy mặt, co ro trên mặt đất, đợi cho có người bên trong cửa ló đầu ra nhìn, Hoàng Thư Quyên mới ngừng tay mà hùng hoành tráng hổ nói : ” Tôi cảnh cáo cô, mười vạn tiền của ông chủ Đinh tôi đã nhận, tiêu hết hơn phân nửa, nếu cô không lấy chồng, tôi chỉ hoàn toàn có thể đuổi cô và ba cô ra ngoài, bán nhà này đi cho người ta ! ” ” Không được ! ” Hoan Nhan nâng khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt : ” Chuyện tài lộc con hoàn toàn có thể nghĩ giải pháp, chỉ cần mẹ cho con thêm một chút ít thời hạn. ” Hoàng Thư Quyên cười nhìn lại cô : ” Nghĩ giải pháp ? Cô có giải pháp gì ? Tôi xem, tốt nhất giờ đây là cô ngoan ngoãn lấy chồng, ông chủ Đinh kia còn hoàn toàn có thể cho thêm nhà tất cả chúng ta một số tiền lớn nữa ! ” Hoan Nhan đứng lên, che cánh tay đã bị đánh nổi đỏ lên, ngang ngược nhìn lại Hoàng Thư Quyên : ” Tóm lại mẹ cho con thời hạn, con sẽ đưa mẹ mười vạn tiền. ” Cô cầm cặp sách, cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi phòng, trời đang còn mưa, nhưng mà đành phải vậy, cô muốn đi tìm Gia Minh, cô biết mái ấm gia đình Gia Minh có kinh doanh thương mại, cô hoàn toàn có thể mượn tiền, chờ sau khi đi làm đủ rồi trả lại cho anh ! Trong người chỉ vẻn vẹn có tiền ngồi xe bus quay trở lại trường học, chợt nhớ đến ngày hôm nay còn là chủ nhật, buổi tối Gia Minh mới hoàn toàn có thể trở lại trường, không sao, Hoan Nhan hạ quyết tâm, chờ anh ở dưới lầu ký túc xá. Xuống xe, trời mưa càng lớn, Hoan Nhan lưỡng lự một lát, nhìn quần áo trên người ướt át, rốt cục vẫn phải chạy trong mưa một lần nữa, chạy đến ký túc xá của Gia Minh, Hoan Nhan lau khô nước mắt trên mặt thật sạch, không còn sức lực lao động mới dựa vào trên tường, hàng loạt quần áo khí ẩm, dính vào trên người, đêm nay cô chỉ hoàn toàn có thể sấy khô quần áo ở trong ký túc xá, ngày mai mới hoàn toàn có thể liên tục mặc. ” Ủa, là Hoan Nhan ? ” Chợt có giọng nói ở bên tai cô vang lên, Hoan Nhan giật mình, quay mặt sang mới nhìn rõ là học viên nam ở cùng ký túc xá với Gia Minh – Âu Tử Dương, cô lễ phép cười, gật đầu một cái. ” Em tìm Gia Minh sao ? Hôm nay cậu ấy có gọi điện thoại thông minh đến nói là không có tới …. ” Âu Tử Dương nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ lạ, Hoan Nhan sững sờ một chút ít, ngược lại nghĩ ngày hôm nay cứ về ký túc xá sấy khô quần áo, ngày mai nhất định hoàn toàn có thể nhìn thấy Gia Minh, cũng không muộn. ” Cám ơn anh, vậy em đi trước. ” ” Anh tiễn em …. ” Âu Tử Dương nhiệt tình mở miệng, Hoa Nhan phủ nhận một cái, lại một lần nữa chạy vào trong mưa, nhìn bóng hình nho nhỏ của cô, Âu Tử Dương không khỏi phủ nhận một cái, nội tâm cũng có mấy phần thương tiếc. Haiz …. Hoan Nhan ôm cặp sách ướt đẫm từng bước một leo lên cầu thang, cô ở ký túc xá tầng ba, mà cô giờ đây, ngay cả công sức của con người đi trên đất phẳng phiu cũng không có …. ” Anh thích Hoan Nhan hay là thích em ? ” Giọng nói hờn dỗi hoàn toàn có thể hòa tan người, Hoan Nhan giật mình, tại sao có người nhắc tới cô ? Cô sững sờ đứng ở vách tường phía sau, lặng lẽ thò đầu ra hướng hiên chạy bên kia nhìn lại …. Chương 3 : Bạn trai cô bắt cá hai tay Bởi vì trời mưa, ánh sáng trong hiên chạy dọc rất tối, vẫn hoàn toàn có thể nhìn thấy một học viên nam to lớn, trong ngực lộ ra một cô gái có khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp trắng nõn, là hoa khôi của lớp nghệ thuật và thẩm mỹ bên cạnh – Lâm Thiến. Nhưng mà, tại sao cô ta lại nhắc đến mình ? Hoan Nhan có chút không hiểu, nhẹ nhàng nỉn thở : ” Đương nhiên là em ! ” Giọng nói có chút từ tính của học viên nam truyền đến. ” Ghét …. ” Lân Thiến nắm chặt tay đấm ngực học viên nam, sau đó là tiếng cười khanh khách chói tai truyền đến. Hoan Nhan kinh ngạc sửng sốt, cặp sách ướt đẫm trong tay lập tức rơi trên mặt đất, cô phản xạ có điều kiện kèm theo đứng lên, cả người cô dựa vào vách tường phía sau mà trốn ….. Mu bàn tay ở trên mặt nhợt nhạt, không biết là nước mưa hay là nước mắt, người phát ra giọng nói kia, là Tống Gia Minh, bạn trai ở cùng với cô nửa năm. _______________________________________ ” Là ai ? ” Giọng nói dễ nghe của Lâm Thiến vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân tới đây, thật nhanh Hoan Nhan lau đi nước trên mặt, sửa sang tóc tai lộn xộn của mình lại một cái, mới nở ra nụ cười nhợt nhạt, xoay người đi ra. ” Han Nhan ? ” Giọng nói của Tống Gia Minh có chút quá bất ngờ, nhưng cũng không có lúng túng hay bồn chồn, ngay cả ….. Hoan Nhan hơi chuyển người một cái, mắt dừng trên cánh tay đang ôm ngang hông người của Lâm Thiến, ngay cả động tác tránh né anh ta đó cũng không có, không, ngay cả bản năng trốn tránh cũng không có ….. Trái tim Hoan Nhan, lập tức rơi vào đáy cốc. ” Hoan Nhan, ngày hôm nay là chủ nhật, cô tới sớm thật. ” Lâm Thiến dựa vào trong ngực Tống Gia Minh, mềm mịn và mượt mà nói, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Hoan Nhan, dừng ở đôi giày ướt đẫm của cô ….. Cô, Lâm Thiến, quần áo xa xỉ, trang điểm cho xinh đẹp, dáng người duyên dáng, trong tay vẫn còn cầm tay người đàn ông của Hứa Hoan Nhan, dù là bất kể là người phụ nữ nào, trong con mắt kia tự nhiên sẽ có khinh thường ….. Hoan Nhan mẫn cảm nhắm đôi mắt lại, nhợt nhạt cười : ” Em có chút chuyện, thế cho nên tới sớm ….. ” ” Vậy thì hay quá, Hoan Nhan, anh và Lâm Thiến đang có chuyện muốn nói với em, tất cả chúng ta ra ngoài đi. ” Giọng nói của Tống Gia Minh rất nhẹ, ôm người mẫu hăm hở ra ngoài. Hoan Nhan cắn môi một cái, tinh xảo mở miệng : ” Được. ” Cô xoay người, như một con rối đi về phía trước, vứt bỏ ngoài tai lời thân thương của hai người, vẫn là cảm thấy, bước chân, nặng nề, thật nặng nề ….

40Có bài mới Re: [Hiện đại] Người phụ nữ của Tổng giám đốc – Minh Châu Hoàn – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 4 : Xe taxi

Đi xuống cầu thang, Tống Gia Minh thân mật sờ lên tóc Lâm Thiến: “Em chờ một lát, anh lái xe tới.”

Lâm Thiên hờn dỗi nhẹ nhàng nhón chân, hôn lên mặt Tống Gia Minh, gật đầu một cái.

Hoan Nhan lờ đi nhìn cơn mưa, hình ảnh đó giống như là cây kim, từng chút từng chút, chậm chạp, giống như tra tấn, ghim ở trên ngực của cô.

Cô ôm chặt cánh tay, cảnh thấy lạnh không chịu nổi, ngay cả hàm răng cũng bắt đầu run rẩy.

Xe dừng ở bên cạnh ký túc xá, Tống Gia Minh cầm ô ôm Lâm Thiến, vừa muốn đi lại thấy Hoan Nhan hình như mềm lòng một chút, dừng bước: “Hoan Nhan, bọn anh sẽ trở lại đón em….”

Hoan Nhan vừa muốn mở miệng, ánh mắt lợi hại của Lâm Thiến lại một lần nữa quét tới, cô cong miệng, yểu điệu nói: “Gia Minh, anh xem trên người Hoan Nhan cũng ướt đẫm, lại bẩn, thế nào lên xe?”

“Em, em có thể tự mình chạy tới…. Vẫn là quán bar cũ phải không?”

Hoan Nhan kinh ngạc ngẩng đầu lên, hốc mắt dường như có cây kim đâm vào, cô nhìn Tống Gia Minh ngập ngừng một lát sau đó gật đầu, lập tức lại ôm cặp sách một lần nữa chạy vào trong mưa…. Cô tự nguyện ở trong mưa dầm mình ướt đẫm, cũng không muốn nhìn người đàn ông của mình cùng người khác anh anh em em, coi như là, anh ta đã trở thành bạn trai của người khác!

Tiếng kèn xe ở trong mưa vang lên, theo bản năng Hoan Nhan muốn nhảy ra nhưng chiếc xe vẫn ép vào vũng nước, bắn tung tóe lên người cô….

Hoan Nhan giật mình, nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, còn Lâm Thiến cười duyên một cái….

Cô ta và Tống Gia Minh quen nhau ở quán bar.

Hoan Nhan hít sâu một hơi, ôm cặp sách đi vào, lại nhìn thấy Lâm Thiến nhiệt tình vẫy tay: “Hoan Nhan, ở đây!”

Hoan Nhan xuyên qua đám người đi đến, trên bàn một chai rượu Hennessy(*) đã được mở.

(*)Rượu Hennessy: Jas Hennessy& Co hay Hennessy là một công ty sản xuất rượu hàng đầu của Pháp đồng thời cũng là đồng lãnh đạo công ty sản xuất hàng hiệu nổi tiếng Louis Vuitton. Đây là công ty sản xuất và kinh doanh rượu, có lịch sử hoạt động lâu đời và cũng là loại rượu yêu thích của nhiều nhân vật yêu thích rượu hàng đầu trên toàn thế giới.

Hoan Nhan ngồi xuống, mặt không chút thay đổi nhìn lại Tống Gia Minh: “Anh muốn lời chia tay của em, em đồng ý.”

Tống Gia Minh cũng không ngờ nhìn Hoan Nhan, ôm chặt Lâm Thiến: “Hoan Nhan, em rất tốt, đơn giản lại hiền lành, nhưng mà, cho đến khi gặp Lâm Thiến, anh mới phát hiện yêu như vậy không giống nhau….”

Hoan Nhan cười ảm đạm, tự mình rót một ly rượu đưa đến bên miệng, tửu lượng cô rất yếu, nhưng mà lần này cũng cố ý uống một hơi, cổ họng như muốn thiêu đốt, trong người ấm lên, cô nhìn Tống Gia Minh: “Đừng nói, lời chia tay tôi đã đồng ý, những thứ khác tôi không muốn biết.”

Con mắt Lâm Thiến vốn kiêu ngạo cũng xám xịt đi một chút, cô tưởng rằng sẽ thành công nhìn Hoan Nhan đau đớn giữ lại, nhưng không ngờ cô ta lại bình tĩnh như vậy, không để cô nhấm nháp sự thắng lợi….

“Hoan Nhan, tôi biết trong lòng cô bực bội, nhưng mà chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng….”

Lâm Thiến rót đầy ly rượu, đẩy tới trước mặt cô: “Hoan Nhan, tửu lượng cô tốt đấy, uống thêm một ly nữa?”

Trái tim Tống Gia Minh cũng không nỡ, đưa tay cầm ly rượu trở lại: “Hoan Nhan không thể uống rượu….”

“Ai nói?” Lâm Thiến hờn dỗi trợn to hai mắt, nhìn lại Tống Gia Minh: “Lần trước gặp gỡ, Hoan Nhan và Văn Tịnh uống say bí tỉ bị người khác cõng trở về, ngày ngày Văn Tịnh ăn chơi trác táng, cùng người khác quan hệ, có thể làm gương tốt sao?”

Ào ào…. Hoan Nhan cầm ly rượu không một chút nghĩ ngợi hất lên trên mặt Lâm Thiến, lần đầu tiên cô không khống chế được ở trước mặt người khác phát giận: “Cô có thể giành bạn trai của tôi, cô có thể làm nhục tôi, nhưng không cho phép cô nói xấu Văn Tịnh, tôi nói cho cô biết, so với cô Văn Tịnh còn sạch sẽ gấp nhiều lần!”

Hoan Nhan kích động đứng lên, ôm cặp sách của mình, cười lạnh nhìn Tống Gia Minh đang sững sờ, cô không chịu khuất phục nâng cằm lên, trong đôi mắt tràn đầy giễu cợt, vốn là cô không muốn, nhưng bây giờ cô uống say? Cô gằn từng tiếng mở miệng: “Tống Gia Minh, chúc mừng anh đã tìm được một chiếc xe taxi.”

Chương 5 : Tôi tên là Hứa Hoan Nhan

“Hứa Hoan Nhan, cô dám nói xấu tôi!” Đương nhiên Lâm Thiến không chịu nhục, bỗng đứng lên, nắm tóc cô kéo ngồi lại vị trí trước, hung hăng đánh một bạt tai: “Cô có tư cách gì? Có năng lực gì để Tống Gia Minh thích cô nên đừng nói tôi là xe taxi!”

“Lâm Thiến, đừng làm loạn.” Tống Gia Minh nghe xong, vẻ mặt u ám ngồi dậy, ngăn Lâm Thiến lại, lạnh lùng nhìn Hoan Nhan té ngồi trên ghế: “Hứa Hoan Nhan, bây giờ Lâm Thiến đã là bạn gái của anh, anh không cho phép em làm nhục cô ấy, em mau tới chỗ cô ấy nói xin lỗi.”

“Tại sao?” Hoan Nhan ngẩng đầu lên, đôi mắt rực rỡ như ngọc lưu ly: “Tại sao bị người khác giành bạn trai mà còn hướng đến người thứ ba xin lỗi?”

“Hoan Nhan, xin lỗi.” Tống Gia Minh chần chừ một lát, cuối cùng không nhịn được nhìn cô lại nói.

Hoan Nhan đứng lên, tiện tay chỉnh làn tóc rối loạn ở phía sau tai, cô tự giễu cười một tiếng: “Tống Gia Minh, anh cho rằng tôi giống như trước kia không có linh hồn như búp bê vải mặc cho anh điều khiển, bây giờ các người như vậy thì tôi có thể ngoan ngoãn nghe lời anh nói sao?”

Tống Gia Minh nhìn cô gái trước mặt không còn nghe anh định đoạt nữa, mi tâm không khỏi xiết chặt lại: “Hoan Nhan, em thay đổi như vậy hùng hổ dọa người không nói đạo lý như vậy từ khi nào?”

Hoan Nhan nhìn lại, bụng đầy uất ức, không cam chịu, lại bị dồn ép chất vấn một chữ cũng không nói ra được, cô đứng lên, không còn sức lực mở miệng: “Thật xin lỗi, Lâm đại tiểu thư, tôi chúc hai người hạnh phúc đầm ấm đến già, vĩnh viễn không gặp được người thứ ba.”

Xoay người, bước chân cô không hề do dự, bị Tống Gia Minh bỏ, cô không sợ, bị người thứ ba khi dễ cô cũng không sợ, cô chỉ lo lắng, ngày mai làm sao có mười vạn tiền, thế nào cũng bị mẹ kế bán đi!

Lúc đi ra quán bar, trời mưa càng lớn, dù sao đã ướt đẫm, Hoan Nhan không chú ý nữa, dưới ánh mắt hoảng sợ của người qua đường từng bước đi vào trong mưa.

Một ly rượu đầy, lúc này xem như nó phát huy tác dụng, Hoan Nhan bắt đầu đi không vững, bước chân cũng bắt đầu nghiêng ngả….

“Hứa Hoan Nhan, kiên trì…. Không được chết ở đường phố, không được chết thảm hại như vậy, đôi cẩu nam nữ kia sẽ cười nhạo….”

Hoan Nhan lẩm bẩm dừng bước, lấy nước mưa trên đường phố rửa sạch sẽ, cô chờ ở ven đường, đưa tay vẫy đón xe, cô muốn về nhà, không, không phải là ngôi nhà lạnh ngắt đó, tắm vượt qua hai mươi phút sẽ bị mắng, không phải là nhà đó, là ngôi nhà mà có thể yên ổn ngủ một giấc mà không bị người khác làm ồn….

Từng chiếc xe vội vã từ bên người cô chạy qua, đối với việc cô vẫy tay giống như là chưa từng nhìn thấy, Hoan Nhan chửi mắng một câu, dứt khoát đến giữa đường phố, ngăn chặn được một chiếc xe….

Đèn xe phát sáng làm ánh mắt cô đau đớn, chậm rãi ngừng lại, Hoan Nhan nhìn qua các đốt ngón tay, vừa nhìn thấy chính là chiếc xe xa hoa, trong đầu Hoan Nhan cũng là bột nhão, cô trực tiếp tiến lên, hai tay vịn trên kính trong suốt ở tay lái, hướng về phía người đàn ông bên trong tối cười thật to: “Này, tôi tên là Hứa Hoan Nhan, có thể hay không đưa tôi về nhà….”

Chương 6: Có phải anh có rất nhiều tiền không?

Người đàn ông lấy tay tháo kính đen xuống, lộ đôi mắt hoa anh đào rạng rỡ, trong mắt kia tràn đầy ngả ngớn và xem thường, nhìn lại cô gái nhếch nhác trong mưa.

Nữa đêm cô ở đầu đường, sắc mặt nhợt nhạt giống quỷ, ngăn chặn xe của anh lại, muốn anh đưa cô về nhà?

Khóe môi khinh thường của Thân Tống Hạo nâng lên, tầm thường như vậy, gái đứng đường cũng nên về nhà nghỉ ngơi! Cô ta thật đúng là chuyên nghiệp.

Anh không để ý tới, lại một lần nữa đạp chân ga, xe gầm một tiếng rời đi, vẻ mặt tươi cười lập tức biến mất, ở phía sau kính, Thân Tống Hạo lờ mờ thấy bóng dáng kia từ từ ngã ở vũng nước, rất lâu cũng không thấy nhúc nhíc ….

Hoan Nhan nằm ở vũng nước, nước lạnh buốt dội vào mắt mũi miệng cô, dường như muốn xua tan đi thần trí mơ màng không rõ, cô làm gì? Một người đơn giản trẻ trung, ở chung một chỗ với Tống Gia Minh nửa năm, chỉ trong tầm tay, vậy mà Hứa Hoan Nhan cô lại ở trên đường tùy tiện cản xe người đàn ông khác?

Trong lòng vẫn luôn để ý, để ý người phản bội kia, để ý người kia không nể mặt làm nhục, để ý cô bỏ ra tất cả tình cảm….

Đèn xe lại một lần nữa sáng lên, Hoan Nhan cố sức mở mắt, vẫn là chiếc xe mới vừa rồi, cửa xe bên cạnh cô cũng mở ra, người đàn ông kia, kiêu ngạo nâng cằm: “Này, lên xe, cô muốn chết ở chỗ này sao?”

Hoan Nhan vùng vẫy đứng lên, trên đầu gối đau nhức, cô bất lực gục ở nơi này, cắn môi, không nói một câu.

Thân Tống Hạo vỗ vô-lăng, trong miệng chửi một câu rồi mở cửa xe ra, hẳn là dây thần kinh đáp sai rồi, mới tới coi người phụ nữ không hiểu này?

Được rồi, kỳ thực anh là một đại thiếu gia, không muốn thêm vụ tai tiếng, hoặc là xảy ra án mạng để cho râu ria ông già nhà anh dựng lên!

Một tay trực tiếp nâng cô đứng lên đẩy vào chỗ ngồi. Shit! Ngày mai anh phải đổi xe!

“Cô đi đâu vậy?” Anh cầm khăn lông xoa xoa tóc còn đọng nước của cô, lại vứt khăn lên trên người cô.

Hoan Nhan do dự một chút, trong đầu vụng về hoạt động, nhà? Nhất định không thể quay về, ký túc xá? Đã sớm khóa cửa…. Trên người cô, ngay cả tiền xu cũng không có, còn đi được nơi nào?

Cô cầm khăn lông run rẩy lau mặt, cảm giác được bên trong xe ấm áp lên, hẳn là mở lò sưởi….

“Tôi, tôi không biết….” Hoan Nhan giống như con mèo lang thang, co lại ở phía sau chỗ ngồi, khóe mắt cụp xuống, càng lộ ra ánh mắt tội nghiệp….

“Làm ơn đi tiểu thư, nhà cô ở nơi nào cô hẳn phải biết chứ!” Thân Tống Hạo tràn đầy tức giận đứng lên, buổi tối tốt đẹp như vậy, lại bị người phụ nữ đáng chết này phá hoại hết!

“Tôi trở về sẽ bị mẹ mắng chết…. Làm ơn, anh tùy tiện tìm giúp tôi một khách sạn, tôi sẽ trả tiền lại cho anh….”

Hoan Nhan hổ thẹn cúi đầu, mặt bắt đầu nóng lên, đối với một người không quen biết vay tiền, cô cũng không dám mở miệng như vậy, đêm nay phá lệ, thật sự là rất nhiều!

Anh im lặng không lên tiếng, Hoan Nhan lấy hết dũng khí, lại một lần nữa hỏi: “Anh…. Có phải anh có rất nhiều tiền không?”

Cô nhất định, nhất định phải có được mười vạn tiền, chờ khi tốt nghiệp, cô có thể rời khỏi chỗ này, bắt đầu cuộc sống mới, không bao giờ…. Trở về ngôi nhà này nữa!


Source: https://vvc.vn
Category : Thế giới

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay