“Nếu chỉ là thoáng qua” là quyển tiểu thuyết yêu thích của tôi, cứ một thời gian qua, tôi lại mang ra đọc lại, để cùng buồn cùng vui cùng nhân vật.
Tác giả Mai Tử Hoàng Thì Vũ cũng là tác giả thương mến của tôi, vì tác giả này viết ngược khá hợp gu của tôi, lại toàn HE, thế nên tôi đã đọc hầu hết những truyện của Mai Tử Hoàng Thì Vũ được edit / dịch ở Nước Ta .
Nếu chỉ là thoáng qua là câu truyện tình yêu đô thị của cô gái trẻ Triệu Tử Mặc, một mình mưu sinh nơi phố thị xô bồ, to lớn, cô một mình đơn độc, tiếp tục chỉ thui thủi một mình giữa hai nơi : văn phòng và căn phòng trọ. Thế nên, khi gặp lại cô bạn cũ thời đại học Sính Đình, một cô gái xinh đẹp, rạng rỡ như ánh mặt trời cùng người bạn trai Tôn Bình Hoa phong phú của cô ấy, được Sính Đình liên tục rủ rê đi dạo hội họp, Tử Mặc đơn độc tham lam chút niềm vui bè bạn đó mà gật đầu, dù bạn hữu của Sính Đình phần đông đều có gia cảnh giàu sang, những câu truyện, trò vui, hoạt động giải trí của họ không hề tương thích với một Tử Mặc người cũng như tên, trầm mặc và yên bình .
Đây cũng là tiền đề cho cô gái Tử Mặc gặp gỡ chàng công tử Giang Tu Nhân, nam chính của tất cả chúng ta. Chàng cũng như bao nam chính khác, phong phú, hờ hững, vui thích tụ họp cùng bè bạn, tạo nên mối nhân duyên gặp gỡ Tử Mặc. Ban đầu cô không quan tâm đến anh nhiều, có lẽ rằng bởi cách biệt quá lớn giữa họ, dù anh vô cùng điển hình nổi bật. Anh cũng chẳng khác, không mấy quan tâm đến cô, vì cô chỉ là một cô gái vô cùng thông thường, so với oanh oanh yến yến bên cạnh Giang Tu Nhân, Tử Mặc thậm chí còn không đáng nhắc tới .
Tuy nhiên, tình một đêm phát sinh làm hai kẻ tưởng như thể hai đường thẳng song song bỗng giao nhau. Một trường hợp cũ tưởng như không hề cũ hơn trong ngôn tình. Vậy nhưng như ai đó đã từng nói, hai đường thẳng thà song song để được mãi mãi kề bên nhau, còn hơn giao nhau một lần rồi cách xa mãi mãi. Hai người đã suýt xa nhau mãi vì Tử Mặc từ đầu đã nghĩ rằng anh chỉ đi dạo qua đường, cô thế nên cũng không trang nghiêm, hoặc chăng, có lẽ rằng cô đã phải lòng anh từ lâu, nhưng lí trí của cô không được cho phép cô biểu lộ ra một chút ít gì .
Cuộc tình đương lúc măn nồng thì đùng, Tử Mặc muốn chia tay. Giang Tu Nhân là ai chứ, dù giật mình nhưng sự kiêu ngạo của một thiên chi kiêu tử không được cho phép anh quy lụy hay khước từ. Tất nhiên, nếu như vậy thì câu truyện có lẽ rằng đã kết thúc. May thay, nam chính của tất cả chúng ta, dẫu kiêu ngạo nhưng một khi xác lập yêu là theo đuổi tới cùng. Còn Tử Mặc, không phải cô không yêu Tu Nhân, mà là cô quá lý trí, quá thực tiễn nên đã lựa chọn rời xa vì nghĩ rằng có yêu lâu nữa cũng không thành. Ban đầu lựa chọn ở bên Tu Nhân cũng vì cô đã quá đơn độc, mong có người bầu bạn. Cả hai có khoảng cách quá xa về vị thế, mái ấm gia đình. Đây là một cuộc đánh cược mà nếu thua, Tử Mặc sẽ mất hết tổng thể .
Người viết yêu thích câu chuyện này vì tôi như thấy một phần nữ chính trong bản thân mình, cái cách cô ấy cô đơn làm tôi nhớ đến tôi của nhiều thời gian đã qua. Tôi cô đơn giữa bạn bè thân thuộc, còn nữ chính, chị ấy cô đơn trong phần nào đó của cô độc, cô đơn của một người trong tay có quá ít ỏi những thứ để trân trọng, bước một bước lại sợ mất đi, yêu nhiều thêm một chút lại sợ tổn thương thêm một chút. Đây là một cuốn ngôn tình đời đầu, nhưng nữ chính lại là nữ chính của trend ngôn tình bây giờ, lý trí, cứng cỏi, yêu được buông được.
Truyện nhẹ nhàng và giọng văn buồn day dứt, là những tâm sự và diễn biến câu truyện qua tâm lý của Tử Mặc, vậy nên hoàn toàn có thể ta sẽ không biết được thật sự trong lòng nam chính Giang Tu Nhân nghĩ gì. Nhưng nếu tinh ý, ta hoàn toàn có thể sẽ thấy được những chi tiết cụ thể biểu lộ sự thâm tình, sự trẻ con, sự hờ hững, sự đau đớn của Tu Nhân. Cả Tu Nhân và Tử Mặc, đều chỉ đang vùng vẫy trong chính cái tôi kiêu ngạo và lý trí của họ mà thôi .
Truyện còn có chuyện tình của cô bạn Sính Đình, dù cho yêu nhau, nhưng cô và bạn trai rồi cũng xa nhau do gia đình bạn trai cô không đồng ý, không chấp nhận một cô con dâu không muôn đăng hộ đối. Chàng trai sau cùng nhận ra mình yêu Sính Đình thì đã muộn. Anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, cô ấy sẽ tự ra đi tìm kiếm hạnh phúc của mình.
Nói cho cùng, thảm kịch tình yêu của Sính Đình là đã nhìn nhận quá cao vị trí của mình trong tim Tôn Bình Hoa, còn với Tử Mặc, là đã hạ thấp vị trí bản thân mình trong tim Giang Tu Nhân. Tử Mặc sợ hãi sẽ phải trả giá, nhưng chung quy lại thì “ Cái gọi là hậu quả chẳng qua cũng chỉ là cái giá phải trả cho việc lựa chọn mà thôi. ”
Advertisement