Mưu đồ của người chồng sau vẻ bao dung tha thứ khi phát hiện ra vợ ngoại tình – Tâm sự – Việt Giải Trí

Sau khi nói rằng sẽ tha thứ cho cô chuyện ngoại tình, anh vẫn đối xử bình thường với cô, thậm chí vẫn còn đăng ảnh gia đình hạnh phúc lên Facebook, và để ảnh cô làm ảnh đại diện.

Người ta nói, đàn ông ngoại tình đường về còn rộng mở, chứ một khi đàn bà đã ngoại tình là không khi nào có thời cơ chuộc lại lỗi lầm. Cô cũng tin như vậy, nên khi bị chồng bắt quả tang tại trận cô vào nhà nghỉ với người tình thì cô xác lập sẽ rời nhà trong nỗi ê chề. Chỉ vì cô phút chốc mê muội trong lúc cô quạnh, chồng mải miết với những kế hoạch làm ăn … Thế nhưng chồng cô lại phản ứng trái ngược trọn vẹn với những suy đoán của cô. Anh chỉ im re ra về, sau khi Open ở nhà nghỉ một cách nhanh chóng đủ để cô biết rằng anh đã rõ hàng loạt mọi chuyện. Buổi tối ấy khi về nhà, anh tráng lệ nói với cô : “ Anh có chỗ nào không tốt để đến nỗi em phải phản bội anh như vậy ? ”. Cô sụp xuống, nước mắt lăn dài : “ Là lỗi của em, toàn bộ là do em, anh không có lỗi gì cả … Em là người phụ nữ không ra gì … Xin anh tha thứ cho em … ”.

ADVERTISEMENT

Anh thở dài nhìn cô : “ Đây là lần tiên phong và cũng là lần ở đầu cuối, em hiểu chưa ? Anh sẽ cho em một thời cơ chuộc lỗi, và sẽ không có lần sau đâu ”. Nghe được những lời của chồng, cô quá bất ngờ tới mức quên cả khóc. “ Vâng, em thề sẽ không khi nào tái phạm nữa. Cả đời này em dành để trả nợ cho anh … ”, cô nghẹn ngào thề thốt. Buổi vấn tội diễn ra vô cùng ngắn gọn, ở đầu cuối anh chỉ nói, từ giờ anh không muốn nhắc một lời nào về chuyện này nữa. Quả nhiên từ hôm sau, anh thực sự làm được như những gì đã nói. Anh vẫn đối xử thông thường với cô như mọi ngày, thậm chí còn vẫn còn đăng ảnh mái ấm gia đình niềm hạnh phúc lên Facebook, và để ảnh cô làm ảnh đại diện thay mặt. Cô nhìn thấy mà nước mắt lại rơi như mưa. Để một người đàn ông làm được những điều như vậy, hẳn là anh phải yêu thương mái ấm gia đình và bao dung biết nhường nào !

Mưu đồ của người chồng sau vẻ bao dung tha thứ khi phát hiện ra vợ ngoại tình - Hình 1 ADVERTISEMENT

Ảnh minh họa Một thời hạn ngắn sau, anh đề xuất cô ủy quyền cho anh quyền sử dụng trọn vẹn mảnh đất đang sinh sống để anh hùn vốn với bạn làm ăn. Cô kí giấy ủy quyền ngay không tâm lý. Chưa đầy chục ngày sau, anh lại hỏi quan điểm cô muốn mượn số vàng hồi môn cô vẫn cất giữ từ hồi cưới nhau tới giờ. Cô hơi lưỡng lự, vì đó là quà kỉ niệm, cô không muốn bán đi nếu không phải lâm vào bước đường cùng. Nhưng việc anh muốn làm ăn cũng là chính đáng, cô là vợ chẳng lẽ lại không giúp ? Sau cùng vẫn là cô thấy tội lỗi với anh, nên thật khó để mở lời phủ nhận nhu yếu của anh được. Không lâu sau, anh chán nản về nhà, nói khuôn khổ đang tăng trưởng tốt, nhưng khổ nỗi tiền mặt hết sạch, nếu không có thêm tiền rót vào thì ngang với sức lực lao động từ đầu tới giờ thành công cốc. Cô cũng đau đầu chóng mặt theo chồng. Anh bảo, bên phía mái ấm gia đình anh, anh đã mượn hết những chỗ hoàn toàn có thể mượn được rồi, cho nên vì thế hiện tại nhờ cô về bên ngoại xem có vay ai được tiền không. Đến khi thu lại được lãi, anh sẽ không để mọi người phải thiệt thòi. Cô nghe lời chồng, về nhờ cha mẹ và chị gái giúp, cũng được một khoản tương đối. Anh nhận tiền thì vui mừng khôn xiết, ôm chầm lấy cô đầy cảm kích. Cô thấy anh vui thì cũng mừng vì mình hoàn toàn có thể giúp được chồng, đồng thời trả lại cho anh phần nào ơn nghĩa anh đã dành cho cô. ADVERTISEMENT Nhưng sau lần ấy anh vẫn liên tục về hối cô đi mượn tiền giúp khiến cô thấy hoang mang lo lắng và lo ngại vô cùng. Trong nhà có bao nhiêu tiền, thậm chí còn là những chỗ hoàn toàn có thể vay mượn được cũng đều đổ hết vào việc kinh doanh thương mại của anh rồi, nhưng doanh thu vẫn còn chưa thấy, mà tiền thì vẫn cần không số lượng giới hạn. Cô cảm thấy việc làm ăn của anh thật mông lung và mạo hiểm. Cô nói điều đó với chồng thì anh gạt đi, cáu gắt với cô, và quay ra giận dỗi tiếp tục không về nhà mà qua đêm ở nhà bạn hoặc công ty, lãnh đạm bỏ mặc vợ con. Cô nói gì anh cũng không nghe, xuống nước làm lành anh cũng không hòa hoãn. Cô cùng quẫn không biết phải làm gì, thậm chí còn cô còn không liên lạc được với chồng, gọi hay gửi tin nhắn anh đều không vấn đáp. Vào một ngày, tin anh đang sống cùng nhân tình cũng bay đến tai cô. Cô tìm đến tận căn hộ chung cư cao cấp đó, thì ra tổng thể là thực sự. Anh chẳng ở công ty hay nhà bạn hữu nào, mà anh vẫn luôn ở nhà người tình. Và anh cũng cố ý kiếm cớ gây sự với cô để hoàn toàn có thể đường hoàng đến đây hú hí với cô ta. Cô thút thít phỏng vấn chồng thì anh quăng vào mặt cô lá đơn ly hôn rồi buông một câu : “ Ký đi, rồi về thu dọn đồ vật nhanh lên. Căn nhà ấy đã mang tên cha mẹ tôi rồi, ly hôn cô cũng chẳng được chia phần nào đâu ”. Cô sững sờ nhìn chồng mình chằm chằm : “ Anh … anh … ”. Anh ta cười khinh bỉ chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, quay người vào phòng ngủ. Cô bồ của anh ta thấy thế mới “ tốt bụng ” nói : “ Anh ấy với tôi kinh doanh thương mại chung đấy, cô không biết à ? Nói tới đây cũng phải cảm ơn cô, nếu không có số tiền cô vay mượn hộ thì chúng tôi cũng không làm được. Phiền cô từ từ trả giùm anh ấy nhé ! Giờ thì cô về được rồi, tôi không muốn thấy mặt cô thêm nữa đâu ! ”. Cô thất thểu ra về mà lòng đau đớn như đứt từng khúc ruột. Hóa ra toàn bộ chỉ là một mưu mô thâm hiểm không hơn không kém của người mà cô gọi là “ chồng ” ! Anh ta đâu có dự tính tha thứ cho cô lầm lỗi kia. Anh ta vờ bỏ lỡ để tận dụng sự áy náy của cô mà vơ vét tiền tài, sau đó giờ đây đá bay cô không thương tiếc. Không chỉ căn nhà chung của hai vợ chồng cô mất trắng, mà số tiền cô chạy vạy mượn hộ anh ta, giờ nghiễm nhiên thành những món nợ cô phải gánh. Cô ngoại tình, cô có lỗi, nhưng sự toan tính đầy gian ác của anh ta còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần ! ADVERTISEMENT Theo Afamily

Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình – Phần 4

Cuối cùng thì tôi cũng được giải thoát khỏi cái hội chợ mà mấy anh em tạo lên. Mọi người ra về, chỉ còn Việt đang tần ngần ở cửa. Cậu ta hình như muốn nói với tôi điều gì rồi lại thôi. Tôi sợ cậu ta biết hết mọi chuyện. Tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nhìn ai cả .

Hôm sau, trước khi đi làm vợ có sẵn sàng chuẩn bị đồ ăn sáng đặt ở bàn ăn. Ở dưới kèm theo mẩu giấy nhỏ – ” Em xin lỗi ” Tôi nhìn tờ giấy, nhếch mép cười nhạt. Xin lỗi à ? Bây giờ thì còn ý nghĩa gì nữa. Tôi không ăn chỗ đồ ăn đó, vẫn nguyên si trên bàn. Trên đường đi làm ăn tạm mấy thứ linh tinh lót dạ. Đến công ty nhận được mấy câu hỏi thăm của đồng nghiệp tự dưng lại thấy rất vui. Chắc tôi điên rồi, vợ chăm sóc thì hất phăng đi, người ngoài hỏi han kiểu xã giao thì lại thấy sung sướng ! Tôi ngồi phịch xuống ghế, tự dưng lại chán đi làm. Việt mang vào cho tôi một cốc cafe, thái độ khác hẳn mọi khi. Hôm nay cậu ta chỉ im re ! – À … Anh …. Mà thôi Việt ấp úng vừa muốn nói vừa không. Tôi cảm thấy hơi lo, nếu cậu ta mà hỏi về chuyện hôm ở khách sạn thì tôi biết nói sao. Mà thực sự rành rành rồi còn gì ? Tôi nhận thấy ánh mắt của Việt khi nhìn tôi : Thương hại …. Việt nổi tiếng là sát gái. Tôi vẫn thường mắng cậu ta nên bỏ cái kiểu yêu – lên giường – rồi đá. Cậu ta cho rằng tôi hâm nên mới nhất mực chúng thuỷ với một người. Cho nên giờ đây tận mắt chứng kiến tôi bị phản bội, hẳn là có chút thương xót. Nghĩ cũng thấy buồn cười … Chiều đi làm về, tôi không về thẳng nhà mà lại rẽ vào quán cafe quen thuộc. Tôi tìm thấy sự bình yên nơi quán vắng. Tâm hồn tôi bớt nhức nhối hơn khi được ngồi ở đây. Rồi nhiều khi nghĩ lại, mình đã vì mái ấm gia đình quá mà vô tình đánh mất những nụ cười thanh nhã bên ly cafe nóng …. Tất nhiên, không phải tôi đến đây vì biết Phương sẽ ở đây. Chỉ là … Tôi thích ” helen coffee ” ADVERTISEMENT Tôi đổ dồn sự chú ý quan tâm vào cặp tình nhân đang ngồi bàn đối lập. Cô gái chu môi hờn dỗi : – Em không uống cafe đâu, đắng lắm. Uống sữa chua đánh đá cơ. * * *

Video đang HOT

– Em không uống cái thứ đắng ngắt này đâu. Em thích sinh tố Hạnh nũng nịu trên vai tôi, tóc phang phảng mùi thơm đặc trưng của cô ấy. * * * Bức tranh yêu thương chợt vỡ vụn. Những mảnh ghép đâm vào tim tôi đau nhói. Không hiểu sao, tôi vẫn nhớ về vợ, ngay cả khi cô ấy đã khiến tôi tổn thương, đau tới mức muốn chết. Tại sao tôi lại như vậy, rõ ràng là khó tha thứ nhưng lại không ngừng tâm lý ? – Hù ! Tôi giật mình đánh thót một cái. Phương cười hì hì trêu chọc – Anh ngồi đây mà tâm hồn cứ như treo ngược cành cây ấy … – À ! Không … Phúc đang nghĩ về việc làm thôi. Phương ngồi đi ! Kể cũng lạ, Phương thường Open vào những lúc tôi cảm thấy bế tắc nhất. Liệu có phải chúng tôi có duyên với nhau không ?

Tâm sự của người chồng có vợ ngoại tình - Phần 4 - Hình 1

Mỗi khi trò chuyện với Phương, tôi như trút được bao nhiêu ưu tư. Tất nhiên, tôi không san sẻ về những trục trặc mà vợ chồng tôi đang gặp phải. Chỉ là tôi cần có một người nào đó lắng nghe mình nói là được. Phương rất sối nổi, khác hẳn những gì mà tôi nghĩ về cô ấy. Nét tươi tắn trong cách nghĩ, cách làm của cô ấy khiến tôi giật mình. Đặc biệt, trình độ của cô ấy rất cao. Nhờ thế mà việc làm của tôi cũng bớt căng hơn khi có cô ấy tham vấn. ADVERTISEMENT Tạm biệt Phương ở quán, tôi trở về nhà khi trời khởi đầu hơi nhá nhem tối. Đèn nhà tối om như chẳng có ai trong đó. Con gái về chơi với bà ngoại một tuần. Thành thử tôi chẳng muốn về nhà khi không có con bé. Chỉ sợ cái khoảng chừng trống vô hình dung khi đụng mặt vợ. Tự dưng thấy mình hèn kinh điển ! Đẩy cửa, bước vào nhà tôi thấy có thứ gì đó không ổn. Tim bỗng dưng quặn thắt … Trên bàn, một tờ giấy được cố định và thắt chặt bởi một cốc nước. Tôi hoảng sợ tiến tới giật tờ giấy ra. Đọc được mấy dòng đầu liền cất vội vào túi áo. Tôi lao vào phòng ngủ Vợ tôi nằm trên giường, dưới sàn vung vãi những viên thuốc trắng … Vợ tôi tự tử Tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Như một thằng điên, tôi đến lay mạnh vào người vợ. Hoang mang đến cùng cực. Tôi rút điện thoại thông minh – Alo ! Cho xe tới đường ….. Ngay, có người uống thuốc ngủ tự tử … Tất cả hoá một màu trắng xoá … Tôi ngồi im trong phòng bệnh, nhìn người đàn bà đang ngủ thiếp trên giường bệnh. Khoé mắt đã có một vài nếp nhăn và da mặt thì trắng bợt – May cho anh là đưa vợ đến kịp đấy, ! Lời bác sĩ vẫn văng vẳng bên tai .. Sao lại làm thế hả em ? Tôi cứ tự hỏi trong khi biết chắc vợ chẳng thể vấn đáp … Ra hiên chạy, ngồi đại vào một cái ghế, tôi moi cái bật lửa trong túi định châm một điếu thuốc. Chợt sờ thấy tờ giấy mà vợ tôi để lại. Nó đã nhàu nát và trên đó có những vết loang do nước để lại. Chỉ hoàn toàn có thể là nước mắt của vợ tôi. Anh ! Em biết em làm cách này là hèn nhát. Nhưng em thấy mình thật đáng chết. Em đã phụ anh ngay cả khi anh luôn đối tốt với em. Em đã quá tham lam khi đem những người đàn ông khác so sánh với anh để thấy rằng anh kém hơn họ. Em ngu quá ! Em là đứa không biết điều. Có phúc không biết hưởng. Em biết lỗi của mình rồi. Em biết rất khó để được anh tha thứ. Chỉ xin anh hãy chăm nom bé Linh thay em. Dù có bất kể điều gì xảy ra thì anh phải hứa là sẽ chăm nom con bé thật tốt anh nhé. Mẹ xin lỗi con, con gái ! ADVERTISEMENT Em ngàn lần xin lỗi anh. Vĩnh biệt anh – chồng em ! Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng nhưng nỗi đau nó để lại trong tim tôi không hề ít. Có một giọt nước mắt nóng nực rơi trên tay tôi. Tôi không biết mình nên làm gì nữa. Quay trở lại phòng, vợ tôi vẫn mê man trong tiếng kêu tít tít của máy móc. Tôi chỉ biết nhìn vợ chua xót ! Chẳng cần biết ai đúng ai sai ? Tổn thương nhất vẫn chính là con gái nhỏ xíu của tôi. Mẹ vợ tôi hay tin con gái tự tử, hấp tấp vội vàng vào viện, bế luôn cả bé Linh theo. Cả hai bà cháu khóc nức. Bố vợ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ căm thù. Có lẽ ông ấy nghĩ việc con gái ông ấy nghĩ quẩn là do tôi ! Nhưng tôi cũng chẳng buồn lý giải. Tôi căng thẳng mệt mỏi lắm rồi ! ! Thật ra, cha mẹ vợ không hề thích tôi chút nào. Chẳng là ngày trước vợ tôi cứ nhất quyết lấy tôi. Cô ấy vốn là con gái duy nhất của cha mẹ được cha mẹ nuông chiều, nâng niu từ bé. Còn tôi chỉ là thằng nghèo ở tỉnh lẻ. Tóm lại tôi chỉ là ” đỉa đeo chân hạc ” vốn không xứng. Nhưng vì tình yêu, mặc kệ tổng thể chúng tôi vẫn lấy nhau. Thế là ông bà đành phải gật đầu dù trong lòng không thích .. – Mày ! Tại mày mà con Bích nó phải tự tử. Mày làm khổ con tao. Thằng khốn …. Mẹ vợ túm cổ áo tôi, đấm lia lịa vào người trong khi bà ấy vẫn gào lên. Đến mức, bác sĩ bắt bà ấy ra ngoài để người bệnh được yên tĩnh. Chẳng hiểu sao tôi lại không phản ứng gì cả. Mối hoài nghi cứ thế tăng cao. Tôi muốn vợ qua giai đọan này đã. Chịu khổ chịu nhục một thời hạn. Lúc nào vợ khoẻ, chúng tôi sẽ nói rõ mọi chuyện.

Đứng ở hành lang một lúc thì y tá thông báo vợ tôi đã tỉnh. Cả nhà tức tốc chạy vào phòng. Bỏ lại tôi đứng chênh vênh ..

Bác sĩ dặn dò vợ tôi phải nằm viện thêm mấy ngày nữa để tiện theo dõi. ADVERTISEMENT Bố mẹ vợ không thèm nói với tôi câu gì, họ tập trung chuyên sâu vào cô con gái tội nghiệp – theo cách mà họ nghĩ. Có lẽ trong mắt họ thì tôi là một thằng tội đồ. Muốn nghĩ sao thì nghĩ. Tôi mang cháo vào cho vợ, khi ấy mẹ vợ vẫn ngồi đấy. Bà quăng cho tôi một cái nguýt dài. Bóng gió – Con ngu ! Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi. Bao nhiêu thằng tốt không lấy, để giờ suýt chết vì cái thằng khố rách nát áo ôm này – Đủ rồi, bà có cái quyền gì mà xúc phạm tôi. Bà hỏi con gái yêu dấu của bà đi. Nó ngủ với trai, bị tôi phát hiện rồi định trốn chạy bằng cách ngu xuâtn này đây. Bà thấy đẹp mặt chưa ? ” Tôi chỉ muốn gào những câu nói này vào mặt bà mẹ vợ ” đáng kính “. Nhưng đây là bệnh viện. Tôi không hề làm thế. Tôi bỏ bát cháo trên bàn rồi đi ra ngoài. Tâm trạng cực kỳ tồi tệ ! Tiếng vợ nhỏ dần theo bước chân tôi – mẹ ! Sao lại nói thế ? Lỗi của con mà ! Những ngày sau đó là những chuỗi ngày chông chênh Vợ tôi xin nghỉ hẳn một tháng nàm nhà tĩnh dưỡng đồng nghĩa tương quan với việc tôi phải về nhà sớm để chăm nom cho cô ấy. Nhiều lúc chẳng hiểu cái quái gì đang diễn ra cả. Cậu Việt nhiều lúc ghé nhà. Chuyện vợ tôi tự tử tôi chỉ chco mình cậu ta biết. Cậu ấy luôn tỏ ra thông cảm cho tôi nhưng trong lòng tôi thì lại ngược lại. Tôi thấy không dễ chịu khi luôn nghĩ mình bị người khác thương hại. Hôm nay Việt đến, mang theo một túi đồ lỉnh kỉnh. Ngồi chuyện trò một lúc thì Việt kéo tôi ra sân, nơi có cái xích đu màu trắng. – Anh ngồi đi ! Miệng tôi khô khốc, thi thoảng cố nuốt nước bọt tự trấn an – Em biết hết chuyện của chị nhà rồi ? Anh định thế nào ? – Chả thế nào hết ! Chú đến đây để cười vào mặt anh chứ gì ? Ừ đấy ! Tôi bị cắm sừng rồi đấy ! – tôi gào lên ! Việt nhìn tôi ngỡ ngàng ! Tôi chẳng hiểu mình nghĩ gì ? Tự dưng lại nổi cáu với cậu ta. Nhưng, xúc cảm giờ đây không dễ chịu lắm. Mỗi lần nhớ lại là mỗi lần sát cả kí muối vào vết thương lở loét. Tôi hạ giọng, không giấu được nét mặt đượm buồn : ADVERTISEMENT – Xin lỗi, tâm trạng anh không tốt, chú về đi, anh muốn yên tĩnh ! Việt về nhưng vẫn không khỏi hoang mang lo lắng. Tôi ngồi trên cái xích đu quen thuộc. Cảm giác trống trải ùa đến. Không biết nên lựa chọn thế nào ? Tha thứ cho vợ để con gái có nơi nương náu bình yên hay dứt khoát để lòng mình thanh thản ? Tôi không phải là loại đàn ông độc đoán. Tôi không yên cầu vợ phải còn trinh nguyên khi đến với mình. Cô ta hoàn toàn có thể đi với nhiều người trước khi cưới tôi. Nhưng khi đã làm vợ tôi thì tuyệt đối không được như vậy nữa. Nhất là khi đã có một mái ấm gia đình đúng nghĩa. Điều tôi căm hận nhất chính là việc cô ta nói về tôi với nhân tình theo kiểu chợ búa. Một thái độ coi khinh, rẻ rúng người một nửa yêu thương của mình. Thật khó đồng ý ! Tôi vào nhà, ngoài trời mở màn lác đác mưa. Qua rồi, những cơn gió đông lạnh lẽo. Qua rồi những ngày mây đen bao trùm cả khung trời. Qua rồi những cảm hứng không tên, những nỗi đau ngự trị ! Ngày mai, nhất định trời sẽ nắng ! Vợ tôi vẫn nằm trên giường căng thẳng mệt mỏi. Khi thấy tôi vào, cô ấy khẽ xoay người vào phía tường. Có lẽ không dám đối lập với tôi vào lúc này. Từ hôm cô ấy về nhà, chúng tôi phần nhiều không ai nói với ai câu gì. Vai vợ tôi rung lên, chắc lại đang khóc ! Đàn bà kể cũng tài. Lúc nào cũng khóc được, kể cả khi mình là người sai. Giọt nước mắt quả là có sức mạnh. Nhiều lúc tôi cũng không kìm lòng được trước những giọt nước mặn chát ấy ! Nhiều lúc tôi định nói muốn tha thứ lắm. Nhưng …. Anh ta đã có một quyết định hành động Vợ nhìn tôi, ánh mắt như van lơn. Đôi mắt tràn trề hối hận. Tôi không nói gì, ngồi ở cái ghế đặt cạnh giường. Cô ấy vẫn nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó. Không gian như ngưng lại. Tôi lên tiếng trước – Em nghĩ việc em làm sẽ khiến anh sợ hãi để rồi bỏ lỡ lỗi lầm của em à ? Nếu em nghĩ vậy thì em quả là ấu trĩ. Anh chỉ thấy nó ngớ ngẩn thôi ! Đừng đem cái chết ra uy hiếp anh. Nếu không phải anh còn nghĩ tới con bé Linh thì anh đã bỏ mặc em rồi. Thật đấy ! ADVERTISEMENT Tôi có quá tàn khốc không khi nói ra những lời cay độc, độc hơn những viên thuốc mà vợ tôi đã uống ? Tôi chỉ thấy vợ tôi rất kinh ngạc khi nghe được những câu đó từ tôi. Có lẽ, cô ấy sẽ bị tổn thương ghê gớm lắm. Nhưng, tôi không hề do đó mà thuận tiện bỏ lỡ mọi thứ. Người ta có câu ” Một tấm gương đã vỡ, dù có chắp vá tỉ mỉ thế nào cũng không hề giấu đi những vết nứt ” Tấm gương niềm hạnh phúc của mái ấm gia đình tôi đã vỡ tan tành rồi. Tôi không muốn nỗ lực ngồi chắp vá những mảnh vỡ để rồi lại đứt tay ! – Em … Em xin lỗi, nhưng em nghĩ chỉ có chết mới xoá hết mọi tội lội của em với anh. Cô ấy bậy khóc – Đừng khi nào khóc trước mặt tôi nữa Tôi gằn giọng rồi bỏ ra ngoài. Cơn gió thổi thứ gì đó vào mắt khiến tôi thấy cay cay. Mình có tàn ác quá không ? Mình đang làm đúng hay sai ? Tôi tự hỏi bản thân mình hàng ngàn lần. Đối với người khác, chuyện ngoại tình của vợ chẳng có gì ghê gớm. Tha thứ được thì lại niềm hạnh phúc. Còn không thì đường ai nấy đi. Tôi cũng muốn như thế lắm. Nhưng, cách nào với tôi cũng đều làm tôi đau khổ. Cái tượng đài niềm tin tôi đã tự xây bấy lâu nay với vợ bỗng chốc bị đạp đổ. Chỉ còn lại nỗi trống trải. ADVERTISEMENT Vợ tôi đã khoẻ lại, chăm nom con cháu cẩn trọng hơn lúc trước. Nếu vợ tôi ý thức được những điều này sớm hơn thì hôn nhân gia đình của chúng tôi đã chẳng đứng ở bờ vực. Tôi thì lại có nhiều thời hạn để thao tác. Cuộc sống cứ bình yên trong sự ngộp thở của chính tôi. Thỉnh thoảng tôi gặp Phương để trao đổi kinh nghiệm tay nghề trong việc làm. Cô ấy luôn bận rộn khiến tôi thấy việc tôi gặp cô ấy nhiều sẽ là làm phiền. Sáng sớm, tôi nhìn thấy trên bàn có một chiếc sơ mi màu ghi sáng. Mốt mới của năm nay. Trên đó có một tấm thiệp nhỏ – Chúc mừng sinh nhật anh ! Tôi chợt nhớ ra ngày hôm nay là sinh nhật mình. Trải qua nhiều chuyện quá nên tâm lý chẳng thể để tâm đến những việc vặt này. Sinh nhật à ? Như mọi năm thì vợ tôi sẽ Tặng Kèm tôi một món quà. Tối đến thì quây quần bên mâm cơm thịnh soạn mà vợ chuẩn bị sẵn sàng. Và năm ngoái, tôi và con gái đã cùng nhau thổi nến, cắt bánh. Không khí mới niềm hạnh phúc làm thế nào. Nhớ lại, tôi thấy lòng mình trùng xuống ! Tôi đem áo bỏ vào trong tủ rồi đi làm ! Chiều về, tôi long dong trên phố. Nắng đã tắt, những cơn gió đầu mùa miên man đến nao lòng. Tôi rút điện thoại cảm ứng gọi cho Việt – Tối chú rảnh đi uống với anh vài ly. Hôm nay sinh nhật anh. Việt đồng ý chấp thuận ngay. Tôi biết tính cậu ta mà ! Ở đâu vui là không hề không xuất hiện ! Tôi về nhà, vợ đang loay hoay trong nhà bếp. Chắc là đang làm món gì đó. Cô con gái lăng xăng phụ mẹ. Nhìn thấy tôi vợ bảo – Tối … Anh ở nhà ăn cơm nhé ! Tôi căng thẳng mệt mỏi tháo cúc áo trên cùng. Quăng cái cặp xuống ghế đáp – Nếu về sớm ! Mắt cô ấy ánh lên niềm vui. Không ! Chính xác là ánh mắt niềm hạnh phúc khi nhìn thấy tôi mặc cái áo lúc sáng. Con gái tôi cũng reo lên ADVERTISEMENT – Đẹp quá ! Đẹp quá ! Tự nhiên thấy hơi ngại ngùng. Tôi dắt xe ra cổng rồi phi thẳng đến quán Bar tôi đã hẹn Việt. Ánh mắt của vợ, của con khi nãy xoáy sâu vào tâm can ! Tiếng nhạc xập xình, inh tai nhức óc. Phục vụ rót cho tôi một ly X.O. Tôi lốc cạn cái thứ chất lỏng ma mị này rồi hướng mắt về phía những cô gái đang nhảy những vũ điệu hoang dại. – Anh đến lâu chưa ? Việt vỗ vai khiến tôi giật nảy. – Chúc mừng sinh nhật anh nhé ! Việt đưa cho tôi quà. Hình như là một cuốn sách. Tôi cũng không rõ vì nó được bọc bởi lớp giấy bạc. Việt ngồi xuống, gọi một ly giống tôi rồi uống. Hai người lạng lẽ bên những ly rượu đắng. Việt xoay cái ly trên bàn hỏi : – Anh có tha thứ cho chị không ? – Anh không biết Giọng tôi bỗng trở lên hờ hững. Tôi lại uống thêm một ly nữa – Em nghĩ thế này anh Phúc ạ. Ai cũng mắc sai lầm đáng tiếc, quan trọng là người ta nhận ra được lỗi sai và sửa chữa thay thế. Cũng nên cho người ta một thời cơ. Chắc chị cũng đã hối hận rồi anh ạ. Khựng lại mấy giây, tôi liên tục uống thêm mấy ngụm. – Chú có là anh đâu mà chú hiểu … Câu chuyện của chúng tôi lê dài khi đã khuya. Việt mong tôi tha thứ cho vợ. Còn tôi vẫn lạc lối. Việt có ai đó gọi, ra nghe máy rồi quay lại bảo tôi – Em phải về rồi, anh để xe ở đây rồi về bằng taxi nhé. Đi xe máy nguy khốn lắm ! ADVERTISEMENT Việt định gọi taixi nhưng tôi ngăn lại. Tôi bảo tí nữa sẽ về sau. Việt đi, còn tôi đơn độc bên chai rượu gần hết. Có một em chân dài nhìn tôi từ nãy. Bây giờ lại gần tôi gạ uống vài ly. Cô ta hỏi tôi đủ thứ trên đời …. còn tôi thì cũng rôm rả lắm ! Theo Afamily

Source: https://vvc.vn
Category : Nhân Ái

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay