Chúng tôi đến khu vực cửa khẩu Tà Mâu ( xã Vĩnh Ngươn, thành phố Châu Đốc, An Giang ), giáp ranh với Campuchia lúc chiều tà ngày đầu tuần. Đường dẫn vào cửa khẩu có hàng chục điểm giữ xe hơi không tính tiền, nguồn thu chính từ việc chạy xe ôm đưa khách qua cửa khẩu. Khách sang chợ Gò nằm sát biên giới Campuchia không cần sách vở gì, những xe ôm là lực lượng “ bảo kê ” tốt nhất cho khách. Mỗi lượt đi giá 10.000 đồng / khách .
Những chiếc xe gắn máy chở những thùng hàng sau cuối từ trong chợ Gò chạy qua cửa khẩu vào địa phận tỉnh An Giang có vẻ như vội vã hơn, gấp gáp hơn. Chị T. chạy xe ôm đưa khách đi chợ Gò lý giải, họ tranh thủ chở hàng đi trước khi trời ập tối. Những người đàn ông, phụ nữ sang bên kia biên giới đánh bài, cuối ngày cũng “ chất 2, chất 3 ” lên xe gắn máy rời khu vực casino sát hông chợ Gò vội vã băng cửa khẩu về nhà .
Ngược đường với những chiếc xe đang chở hàng vội vã chạy như “điên” về Việt Nam, chúng tôi lội sang chợ Gò lúc hơn 5 giờ chiều. Một đoạn đường được rải đá dăm tạm bợ, bụi cuốn mù mịt lại là đường huyết mạch, giao thương hằng ngày của người dân nơi đây với nước bạn. Xa xa bên kia cánh đồng lúa, mặt trời đang xuống thấp gần tầm với cánh tay.
Chị T. dặn đi dặn lại tôi 3 lần là không được chụp hình khu vực biên giới, vào trong chợ vắng người cũng không nên chụp vì người bán sẽ phản ứng rất dữ. Còn chụp khu vực biên giới, biên phòng phát hiện sẽ bắt xóa hết. “ Cất hết máy ảnh vào trong túi xách chị mới dám chở ”, chị T. dặn và cũng thông tin thêm, ngày thường có khoảng chừng năm chục xe ôm hoạt động giải trí đưa đón khách sang mua hàng và đánh bạc, nhưng vào dịp lễ, khách đi miếu bà chúa xứ, rồi gần tết nè, lực lượng xe ôm tăng cường gấp đôi gấp ba vì sản phẩm & hàng hóa về nhiều. “ Đừng chê đường xấu bụi bờ, hàng trăm mái ấm gia đình ở đây sống nhờ vào chợ Gò này đó. Toàn khách mua hàng lậu và đánh bạc không à ”, chị T. nói .
|
|
Đằng sau chợ là dãy vài chục ngôi nhà sàn và nhiều vũng nước đọng phủ đầy rác của người Campuchia sinh sống. Vào mùa nước nổi, cả làng và chợ Gò đều ngập trong nước cả tháng. Phương tiện người Việt qua đây shopping đều bằng thuyền. Người bán phải chuyển hàng lên kinh doanh thương mại tầng 1. Trên tường những ngồi nhà sàn vẫn còn dấu vết của mùa nước lũ vừa mới qua, cao hơn 1 mét .
Mua hàng ngoại kiểu hên xui
Có một nét chung là ngay trong khu vực chợ, xe gắn máy cũng chạy như “điên”. Chiếc cầu tre tạm bợ chạy từ khu vực này sang khu vực khác cũng rầm rầm từ xe ba gác máy, xe gắn máy chất hàng quá đầu người chạy qua về như xiếc. Chợ bán nhiều nhất là hàng điện máy, điện tử “second-hand” từ Nhật. Tiếc là chúng tôi sang lúc chợ đã vãn, nhiều chủ sạp kéo cửa sắt chuẩn bị về nhà, nên không có nhiều thời gian để rảo chợ nhiều hơn. Tuy nhiên, đa số hàng hóa bán ở đây cũ mới lẫn lộn đều có. Thường được giới thiệu là hàng điện máy cũ của Nhật được nhập từ Đài Loan, mỹ phẩm, thực phẩm chức năng, mắt kính của Mỹ; hàng gia dụng từ Pháp, Đức…
Một chiếc quạt điện đẹp cũ của Nhật giá 700.000 – 800.000 đồng, nồi cơm điện Panasonic cũng tầm giá đó. Cái chảo thủy tinh hiệu Vision được trình làng hàng từ Pháp về giá 1,2 triệu đồng. Ấm nước giữ nhiệt của Nhật loại mới cũng giá 120.000 đồng, trong khi cùng loại đó tại TP.Hồ Chí Minh bán giá 320.000 đồng / cái. Đồng hồ cũ, máy hát, loa, xe đạp điện Nhật, mỹ phẩm Mỹ … cũng bát ngát chủng loại và Ngân sách chi tiêu cực mềm, nếu đúng hàng ngoại nhập. Thậm chí, những màn hình hiển thị máy Mac của Apple lớn cũng được bày bán tràn ngập ở đây. Có điều sản phẩm & hàng hóa ở đây được mua theo kiểu “ xem mặt bắt hình dong ”, không có Bảo hành, không có chuyện đổi trả, thuận mua vừa bán, tin hay không tùy vào người mua. Tuy nhiên, do giá rẻ, nên phần đông cảnh báo nhắc nhở hàng giả hàng nhái cũng không khiến người mua chùn bước .
|
|
Tuy nhiên, khách đến chợ chỉ mua vài ba món đồ dùng có thể “lọt” qua cửa khẩu dễ dàng. Nếu mua xe đạp, tủ lạnh, ti vi Nhật… phải thuê người mang qua cửa khẩu. Anh B., người có kinh nghiệm mua hàng hóa tại chợ này được một người kinh doanh ở đó rủ vào kho hàng trong làng để xem kể lại, đa số những người qua đây kinh doanh là người Việt. Campuchia không siết nhập khẩu hàng đã qua sử dụng, không siết nhập phế liệu nên hàng cũ từ các nước phát triển đổ về nước này rất nhiều. Chính những ngôi chợ dọc biên giới như thế này đang tiêu thụ lượng lớn hàng second-hand về đây.
Và người mua không ai khác hơn chính là người Việt sang mua về dùng và bán. Hàng điện máy cũ của Nhật ở đây đều dùng điện 110V, người bán khuyên chúng tôi cứ mua về ra chợ Nhật Tảo mua thêm cục biến áp chuyển đổi điện là có hàng tốt xài bền rẻ đẹp. Đa số những khu vực khách sạn, nhà hàng quán ăn, quán ăn khu vực Châu Đốc – An Giang đều xài hàng điện tử second-hand của Nhật. Không chỉ sang đây mua và bán, nhiều người Việt sang đây để “ ngồi đồng ” trong nhà casino lớn sát chợ hằng ngày. Và nơi đây, đánh bạc cũng được coi như một nghề – cái nghề có ngày ăn, ngày thua …