Mình đã đọc truyện này cách đây hai năm. Lúc đó mình thấy truyện rất hay. Truyện có nhiều ý kiến trái chiều, nhiều bạn cho rằng truyện này là truyện cung đấu hay nhất; trong khi nhiều bạn lại không thể cày nổi. Vì lẽ đó, mình quyết định cày và review lại bộ này.
Tóm tắt sơ về nội dung:
Tang Tử là tam tiểu thư của Tang phủ. Lúc nhỏ nàng cũng giống như những đứa trẻ khác : ngây thơ, thích đi dạo, bày trò chọc ghẹo người khác. Cho đến một hôm, một thần toán nói Tang phủ có người được định sẵn mệnh làm hoàng hậu. Phụ thân của nàng cho gọi Tang Thiên Phi và Tang Thiên Lục tới, nhưng lại không gọi nàng. Tại sao chứ ? Nàng là Tam tiểu thư mà ! Không, Tang Tử trước giờ đều sống như một nha hoàn, vì nàng là con của tiểu thiếp có xuất thân từ thanh lâu. Nàng liên tục bị ức hiếp, phụ vương cũng chẳng thừa nhận nàng .
Từ lúc thần toán nói câu đó, phụ vương nàng càng ra sức chăm sóc Thiên Phi và Thiên Lục hơn. Hai người họ được mời thầy giỏi nhất đến để dạy cầm, kỳ, thi, họa. Còn nàng lúc đó vẫn chỉ là một dã nha đầu không biết chữ .
Vào bữa tiệc sinh nhật của Thiên Lục, Cố đại nhân trò chuyện riêng với phụ vương nàng, Tang Tử nghe lén. Đó là nơi nàng gặp được Cố Thanh Hằng, nhi tử của Cố đại học sĩ. Hắn hứa sau này sẽ nhớ rõ Tang phủ có một Tam tiểu thư. Hắn còn hứa sẽ mua nhiều quần áo đẹp cho nàng. Cố Thanh Hằng chính là người ngoài tiên phong biết đến sự sống sót của nàng. Hắn cũng là người tiên phong Tặng Kèm quà cho nàng. Sau này, Tang Tử mới biết, hóa ra những lời Cố Thanh Hằng nói không hề là lời hứa trẻ con, hắn không khi nào thất hứa cả .
Y phục do Thanh Hằng khuyến mãi ngay đã bị xé rách nát thành từng mảnh vụn, do Thiên Phi tính kế đổ tội nàng đánh cắp y phục của Thiên Lục. Nàng không bảo vệ được bộ y phục Thanh Hằng Tặng Ngay … Nàng hận … Từ đó, nàng quyết tâm phải có được quyền lực tối cao và thân phận .
Nàng chạy ra khỏi Tang phủ và tránh mưu tại một ngôi chùa và được hòa thượng cho ở một phòng. Vì có sấm sét nên nàng rất sợ hãi và chạy đi. Tình cờ nàng gặp Tô Mộ Hàn, thấy nàng muốn học để không bị người ta xem thường, hắn chấp thuận đồng ý dạy cầm kỳ thi họa cho nàng .
Ba năm sau, Tang Tử đã mười lăm tuổi, cũng là lúc hoàng thượng tuyển hậu. Đọc đến khúc Tang Tử nhờ Thanh Hằng thêm một suất tuyển phi cho nàng, mình đau lòng lắm. Có lẽ Thanh Hằng muốn nói rằng “ nàng đã lớn, hắn đã hoàn toàn có thể cưới nàng về để bảo vệ, lo ngại cho nàng ”. Nếu năm đó nàng để cho Thanh Hằng nói trước, sau này chắc sẽ khác …
Khi tiến cung, Tang Tử vẫn bị ức hiếp, Thiên Phi cũng có, Thư quý tần cũng có … Nàng thoát chết từ trên tay của Tử Khâm hai lần nên hắn phong nàng làm Đàn phi. Có thể do hắn thấy nàng mưu trí, cũng hoàn toàn có thể vì sự kiên cường của nàng, cũng hoàn toàn có thể vì cả hai đều có dã tâm …
~ Phần tóm tắt đến đây là hết ~
Nhận xét cá nhân:
* Nữ chính Tang Tử *
– Khen : Tang Tử là nữ cường, không bánh bèo, trong thực tiễn, có dã tâm. Nữ chính được thiết kế xây dựng là người thông thường, qua nhiều lần học hỏi, cố gắng nỗ lực mới trở nên biết giám sát hơn .
– Không thích :
1. Điểm mình không thích ở nữ chính ngay từ lúc khởi đầu : hơi tham vọng, muốn có thứ mà bản thân nàng không thực sự muốn. Ngay từ mục tiêu khởi đầu muốn vào cung đã cho thấy tham vọng của nữ chính. Vì bị khinh thường, ghét bỏ nên nàng muốn chứng tỏ bản thân, thực ra chỉ là tự viện lý mà thôi. Mình nhìn thấy chung quy nữ chính là người không cam phận và tham vọng. Đúng ra thì mình không để tâm lắm đến việc này, nhưng vì nàng bỏ Thanh Hằng để vào cung nên cảm xúc đồng cảm của mình bị giảm xuống triệt để …
2. Những chương đầu nữ chính khá ngốc, mặc dầu được tác giả kiến thiết xây dựng là mưu trí. Nàng nhẫn nhưng mình lại chẳng thấy nhẫn gì cả. Càng về sau thì mới đỡ hơn một chút ít. Điều này sẽ là điểm cộng cho những bạn thích nữ chính vấp ngã nhiều lần rồi mới có kinh nghiệm tay nghề. Vì mình thích nữ chính giỏi giang, được buff nên mình liệt điểm này vào điểm không thích. Mình thật sự muốn buông bỏ truyện ngay từ vài chương đầu, nhưng nỗ lực lê lết : v
3. So với những chương đầu khá ngốc, ngây thơ, thì càng về sau Tang Tử càng được trau dồi nhiều hơn, nên có phần mưu trí hơn. Có điều, tác giả thiết kế xây dựng làm thế nào mà đôi lúc mình có cảm xúc nữ chính “ ngu mà tỏ ra nguy hại ”. Đặc biệt là cụ thể mới vào cung, cô cô sửa cách xưng hô cho nàng, nàng lại kêu “ ta không quen ”. Trời ơi ! Vào nơi hoàng cung mỗi bước đi như đi trên tảng băng mỏng dính như vậy, nữ chính lại ngây thơ, không chịu “ nhập gia tùy tục ”. Mình đọc xong khúc đó liền thấy bó tay luôn : 3 Thông qua ngôi kể thứ nhất, mình hoàn toàn có thể thấy được sự “ cường ” của Tang Tử qua việc nàng nhìn thấu lòng dạ của vài người. Nhưng có vài lần, trải qua những sự kiện mà nàng gặp phải lại cho mình cảm xúc rằng nàng vẫn còn quá ngây thơ, biết nữ nhân đó không đơn thuần nhưng lại không hề phòng bị. Nàng cứ bị sụp bẫy … Từ lúc vào cung nàng cứ như “ chó ngáp phải ruồi ”, chẳng thấy nàng mưu lược gì cả. Điều này làm mình thấy hơi phiền chán …
4. Điểm thứ tư mình không thích ở Tang Tử là việc nàng dành tình cảm cho Tử Khâm quá nhanh, làm mất gần 30 % thiện cảm của mình. Vì nàng yêu hắn nên đã phải khổ sở, đau lòng. Tình cờ phát hiện hắn kêu Diêu thục nghi một tiếng “ Thuần Nhi ”, nàng đau lòng. Khi nghe thấy hắn gọi tên nữ nhân “ Phất Hy ” kia, nàng cũng đau lòng. Nàng tha cho con của Thiên Phi chỉ vì nó là con của hắn. Khi hắn nhìn thấy bóng hình của Phất Hy qua Thiên Lục, nàng lại đau lòng lần nữa. Nàng yêu hắn từ khi nào ? Từ lúc hắn ôm nàng ngủ chăng ? Có thể do Tang Tử đã chịu nhiều mất mác, khổ sở nên khi cảm nhận được chút ấm cúng, nàng liền động lòng. Mình hiểu tâm ý của Tang Tử nhưng không hề thích nổi .
5. Điểm thứ năm là điểm bức xúc, tiếc hận, đau lòng thay cho Cố Thanh Hằng. Ba năm làm thanh mai trúc mã, hắn là người tiên phong chăm sóc đến nàng, hắn đối xử tốt với nàng, đúng kiểu nam phụ ấm cúng. Vậy mà suốt ba năm đó nàng không hề thích hắn … Vậy cũng được đi, coi như hắn không phải mẫu người của nàng. Nhưng có cần yêu Tử Khâm nhanh đến vậy không ? Căn bản mấy chương đầu mình chẳng thấy hắn có điểm nào đáng yêu cả ! Tội cho Thanh Hằng …
6. Mình thích cảnh ở mặt trận hơn cảnh một đống nữ nhân tranh giành một nam nhân ở hậu cung. Có điều, khúc ở mặt trận, Tang Tử hơi tự cao. Nàng chưa ra trận khi nào, chỉ học qua sách thôi mà trong lòng tự tin dẫn quân. Có thể do tác giả viết ở ngôi thứ nhất nên mình cảm thấy như vậy chăng ?
7. Mình kỳ vọng rất nhiều vào nữ chính vì nghe giới thiệu là nàng tàn nhẫn, tuyệt tình, vì quyền lực. Mình chẳng thấy gì cả, ngay cả việc nữ chính thông minh, mình cũng chưa thấy. À không, có chút tuyệt tình :v Nữ chính “không cảm xúc” với những nô tì đã làm mọi thứ vì nàng. Đáng lẽ Tang Tử không nên bỏ qua khi Tử Khâm đem Tiêu Triều làm thế thân cho Phất Hy. Làm thế thân cho người nào tốt một chút cũng được, lại làm thế thân người đã hại nữ chính thê thảm. Nữ chính gọi là tuyệt tình hay là yêu quá hoá ngu đây :v Nói về độ cường và tàn nhẫn, mình thích Lý Vị Ương nhất. Còn Tang Tử, chỉ thuộc dạng nói mà chẳng thấy làm được gì thôi, Tang Tử còn lương thiện lắm :v
* Nam chính Hạ Hầu Tử Khâm *
Thật tiếc là mình chẳng có ấn tượng tốt về nam chính, nên không có phần khen : v
1. Ban đầu hắn bắt chước Thiên Phi gọi nàng là “ tiện tỳ ” mình liền không thích hắn. Vì hắn là nhà vua nên có quyền miệt thị người khác à ? Ấn tượng đầu không tốt nên sau này hắn làm cái gì mình cũng thấy không ưa cả : v
2. Hắn lôi cung nữ gặp trên đường vào phòng lâm hạnh để nàng ta bị xử chết. Dù đó là mục tiêu hay thủ đoạn gì thì mình cũng chẳng thích nổi .
3. Hắn vui đùa bên Diêu thục nghi, hắn gọi tên Phất Hy, hắn đau khổ khi đứng giữa Dụ thái phi và Thái hậu … Tất cả những thứ mình thường đồng ý thì giờ đây mình lại cảm thấy phản cảm. Một phần cũng vì mình thích việc nam nữ chính đều chưa có người trong lòng hoặc có nhưng đã dứt tình hơn là kiểu của Tử Khâm .
4. Mình đọc truyện có nam chính là nhà vua nên đã định sẵn tâm ý rồi. Mình biết nam chính đã yêu nữ chính nhưng vẫn thị tẩm những nữ nhân khác là vì tránh để nữ chính là bia nhắm cho những nữ nhân đó ; hoặc vì hắn phải cân đối những thế lực trong triều đình. Nếu hắn độc sủng nữ chính sẽ khiến những phi tử cùng thế lực đằng sau họ dồn dập hại nữ chính. Nam chính thống kê giám sát, chờ đám phi tần gây chuyện rồi lật đổ từng người ; sau đó mới đem nữ chính lên ngôi hoàng hậu. Mình hiểu hết chứ ! Nhưng nam chính như vậy không phải gu của mình. Mình thích kiểu sạch 100 % hoặc sau khi yêu phải sạch 100 %. Các bạn thích sao thì tùy, đừng phê phán sở trường thích nghi của mình là được : v
Mình rất thích và thương cho nhân vật Cố Thanh Hằng. Hắn và Tang Tử là thanh mai trúc mã. Thế nhưng nàng chọn tiến cung thay vì ở lại bên cạnh hắn. Thanh Hằng vì nàng mà luyện võ – thứ mà hắn rất ghét – để hoàn toàn có thể tiến cung bảo vệ cho nàng. Vì quá đồng cảm cho Thanh Hằng nên mình lại oán trách Tang Tử : vì sao nàng phải cố chấp đến vậy, vì sao lại cô phụ Thanh Hằng …
Tô Mộ Hàn cũng là người mình rất thích. Hắn là người mưu trí, cái gì cũng tinh thông. Trước khi Tang Tử vào cung, hắn đưa cho nàng hai túi gấm, dặn nàng khi nào mới mở ra. Mình thấy nhân vật Tô Mộ Hàn liền nhớ đến nhân vật có thật trong lịch sử vẻ vang – Gia Cát Lượng – người cũng tinh thông mọi thứ, mưu trí kiệt xuất, dự liệu như thần. Mình thương cảm cho Mộ Hàn. Hắn hi sinh cho Tang Tử quá nhiều, cho đi lại chẳng giữ lại gì cho bản thân cả .
Một bên là sự hi sinh của Mộ Hàn và Thanh Hằng, cả hai đều chỉ có mỗi Tang Tử trong lòng. Một bên là việc nam chính vì nhiều nguyên do phải mưa móc vừa đủ, cả đoạn tình cảm dây dưa không dứt khoát cùng Phất Hy. Nhiều bạn ( gồm có cả mình ) nghiêng về phía hai nam phụ là điều dễ hiểu thôi mà ! Mình thích truyện 2 s hơn nên Tử Khâm không phải gu của mình : v
Đối với fan của Tang Tử – Tử Khâm thì truyện có kết HE. Riêng so với mình, kết của truyện là SE. Vì mình vẫn hy vọng Tang Tử đến với một trong hai người Thanh Hằng và Mộ Hàn hơn .
Truyện có diễn biến cung đấu tạm ổn, chỉ có một phần hai truyện là diễn biến cung đấu, nên truyện không hẳn là một truyện cung đấu đúng nghĩa. Âm mưu trong truyện khá ổn, nên hoàn toàn có thể coi là một truyện cung đấu hay. Có điều, để được coi là hay nhất thì mình thấy chưa đến mức đó. Nhiều bạn còn trình làng với mình rằng truyện này là truyện sủng. Sủng đâu không thấy mà mình chỉ thấy ngược nữ chính, ngược hai nam phụ thôi : v
Một điểm mình thấy hơi không bình thường nhưng không ai nêu ra, không biết có phải do mình bắt bẻ quá hay không : Dao phi rất yêu Tử Khâm và cũng rất ác, vậy mà lại thuận tiện từ bỏ, không có một chút ít động tĩnh nào ! Tính cách của nhân vật này từ bắt đầu được kiến thiết xây dựng là người nóng nảy lắm mà ? ? ? Tử Khâm có cách gì giữ nàng yên ổn được ? ? ?
Cách đây hai năm mình cho truyện này 4/5 điểm. Có điều, giờ đây mình không thích truyện này nữa nên chỉ cho truyện này 3.5 điểm thôi .
Cho truyện này 3.5 / 5 điểm .
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …