TPO – Tôi 24 tuổi, có một việc làm không thay đổi với mức lương tương đối. Giờ chỉ cần lấy một tấm chồng “ mẫu mực ” – vậy là ổn, đó là ý niệm của mẹ tôi. Còn tôi thì khác, tôi không muốn lấy chồng nữa .Vào một buổi tiệc sinh nhật của một người bạn, mọi người liên tục gán ghép tôi với anh – chàng trai cao, gầy và da ngăm đen dẫn chương trình rất sôi động. Tôi chẳng thèm chú ý đến anh mặc cho xung quanh có bao nhiêu lời ca tụng. Và rồi, anh bắt chuyện với tôi trước. Chúng tôi trò chuyện suốt cả bữa tiệc sinh nhật đó nhưng gần như chỉ mình anh độc thoại, còn tôi tỏ ra rất cục cằn. Anh mở màn chăm sóc tôi rất nhiều thứ từ việc làm cho tới chuyện mái ấm gia đình. Tôi là người khó chiều chuộng, ngang bướng và từ lâu đã trở thành người rất lãnh đạm. Mặc cho anh chăm sóc, tôi vẫn cứ lãnh đạm và tỏ ra như không có chút tâm lý nào về anh. Nhưng anh thật dai dẳng, cứ bám theo tôi mà chăm sóc, mà trợ giúp việc này, việc kia.
Tôi đã yêu và chia tay ba người. Bây giờ, đàn ông không cho tôi cảm giác yên tâm được nữa. Nghĩ đến tình yêu, tôi lại thấy rùng mình và nỗi sợ hãi trong quá khứ ùa về bủa vây.
Vì không còn niềm tin vào đàn ông, tôi ngỡ mình là đồng tính Sự nhiệt tình của anh “ khiếp ” quá, nên tôi đã nhận lời làm bạn với anh. Chúng tôi đi uống trà đá, ăn hướng dương và nói vài câu truyện vu vơ nào đó. Đi chơi nhiều với nhau, tôi phát hiện ra giữa anh và tôi cũng có khá nhiều điểm chung. Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa nhận lời làm tình nhân của anh. Có lần tôi hỏi anh nếu em bị đồng tính thì anh có sợ không. Anh yên lặng vài phút. Tôi chẳng sợ vài phút ấy vì dù anh có vấn đáp là có thì tôi lại càng mừng. Anh nói anh không sợ vì tôi không phải là người đồng tính. Tôi nói cho anh tâm lý và cảm xúc ham muốn của tôi khi tôi nhìn thấy những bức hình nóng bỏng của những cô gái. Anh hỏi tôi đã thử yêu đương với người đồng tính chưa. Tôi phủ nhận. Tôi luôn luôn nghĩ có lẽ rằng giờ đây chỉ có phụ nữ mới mang lại niềm hạnh phúc cho tôi. Bởi tôi đã chán ngấy đàn ông. Họ là những người luôn mang đến cho tôi hụt hẫng và đau khổ.
Anh san sẻ với tôi về những người đồng tính mà anh quen. Anh nói họ rất khác tôi. Anh hỏi tôi là tôi có muốn làm bài kiểm tra xem mình có phải là người đồng tính hay không. Tôi gật đầu. Tối hôm đó anh đưa tôi về sớm. Chúng tôi đã hôn nhau rất say đắm. “ Anh khẳng định chắc chắn em không phải người đồng tính ”, anh nói với tôi.
Đã có lúc tôi nghĩ: Liệu đầu óc tôi có vấn đề gì hay không mà lúc nào tôi cũng nghĩ mình là người đồng tính. Tôi rủ anh đến những câu lạc bộ dành cho người đồng tính. Một lần đi về, tôi đã òa khóc. Tôi sợ bố mẹ tôi sẽ ghét tôi và đau khổ khi biết tôi là người đồng tính. Anh ra sức khuyên nhủ, động viên rằng tôi không phải người đồng tính, vì nếu đồng tính tôi sẽ không “đáp lại” nụ hôn ấy nồng nhiệt đến thế. Bất ngờ anh tát tôi rất đau: “Em có bị làm sao không hả? Người ta sinh ra như vậy nên người ta mới đau khổ.”
Tối đó, anh vẫn đưa tôi về nhưng không ai nói với nhau một câu nào. Và từ ấy, chúng tôi không chuyện trò hay gặp gỡ nữa. Tôi trở về đời sống độc thân và tâm lý rất nhiều về tâm sinh lý của mình. Sau nhiều buổi xin tư vấn, tôi nhận ra toàn bộ là do tôi đã quá đau khổ vì những cuộc tình trước. Đã hơn một tháng, tôi và anh không trò chuyện. Tôi nỗ lực dối lòng rằng tôi không nhớ anh nhưng thật sự tôi đang rất nhớ, nhớ một người đã hôn tôi và tát tôi …
Trần Hòa