Niềm tin giống như một tấm gương, bạn có thể lắp ráp lại khi nó bị vỡ những cuối cùng bạn vẫn cứ nhìn thấy sự hiện diện của những mảnh vỡ trong sự phản chiếu đầy ngu ngốc.
Đã bao giờ bạn cảm thấy niềm tin của mình đặt sai chỗ?
Những người thân thuộc nhất, tin tưởng nhất lại bỏ rơi bạn…
Người mà tưởng chừng sẽ không khi nào rời bỏ bạn …
Nhưng mà … đến cái bóng của chính mình còn bỏ đi trong bóng tối … thì có ai chắc như đinh sẽ cùng bạn vượt qua những năm tháng cuộc sống ?
Cuộc sống này có quá nhiều xô bồ, ai cũng có cuộc đời riêng của mình, cùng những lợi ích của mình để tồn tại trong cuộc sống đầy rẫy khó khăn và cạm bẫy này. Để rồi ai cũng sợ mình bị lợi dụng, thì tình cảm chân thành dành cho nhau giống như sự xa xỉ. Nhưng rồi vẫn tin rằng cuộc đời này hẳn còn rất nhiều điều xa xỉ hơn thế nữa.
Đã có người từng hứa sẽ sát cánh bên ta nhưng rồi cũng bỏ ta ở lại. Ta loay hoay một mình cho đến khi gặp được những con người mới, tạo dựng niềm tin mới, cố gắng vun đắp cho niềm tin đó … Cuối cùng, chỉ còn ta… lại loay hoay một mình trên đỉnh tháp. Nơi đó mong manh tới mức, chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ làm ta lung lay…
Càng nghĩ lại chỉ càng thấy lòng mình chao đảo. Bởi chẳng chính bản thân mình cũng như vậy. Tôi có thể hiểu những tổn thương mà em đang chịu lúc này. Đôi khi lại tự cười một mình khi nghĩ rằng, mỗi người đúng là một diễn viên xuất sắc. Một vai diễn nhiều mặt hay nhiều cung bậc cảm xúc tài tình biến tấu khôn lường.
Chia sẻ quá nhiều làm con người ta quên mất đâu là chuyện của mình, đâu là chuyện của người. Rồi vui niềm vui của người, đau nỗi đau của người… Rồi cứ ngỡ người cũng đau cùng nỗi với ta… Vô tư cho rằng người buồn cùng ta như ta từng ngô nghê khóc cùng người…
Tình yêu là một biến số, chẳng ai rõ đúng sai, nên là đôi khi chúng ta vẫn đánh cược với cái duyên của trời mà cho rằng đáp án của mình là chính xác, sự cố chấp đôi khi là sự đánh đổi nực cười đến rơi nước mắt.Điều buồn nhất không phải là bạn đã yêu sai người hay thương người sai thời điểm mà là bạn đã đặt niềm tin sai vị trí….
Em đã từng tin rằng anh cũng có thương em. Nên là đôi lần em vẫn lấy đó làm lý do để cố chấp mà đợi chờ từ anh một cái hồi đầu. Có cái dại nào hơn chính việc tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng người khác? Đến cả yêu thương em cũng tự huyễn hoặc mình, để rồi chẳng có ai khác làm tổn thương em ngoài chính em.
Ta đâu biết, nỗi buồn của người đâu phải dành cho ta, hạnh phúc của người cũng không phải là ta. Chỉ là cô đơn quá nên ta ảo tưởng vậy thôi. Làm gì có ai ngốc đến mức rơi nước mắt vì chuyện của một người khác, phải không?
Lang thang trong cô đơn của riêng mình, nhận ra chẳng có lấy một người để đặt niềm tin. Khi “niềm tin” bị đặt nhầm chỗ, người ta mới thấy đau đớn đến nhường nào…Lúc ấy mọi thứ dường như đổ vỡ. Ta lại góp nhặt những mảnh vỡ “niềm tin”, mong ngóng một người bước vào cuộc đời ta hàn gắn chúng…
Mất gần nửa cuộc đời, cả tuổi thanh xuân, để ta biết… niềm tin dù khó cho đi, nhưng là thứ mong manh nhất. Niềm tin cũng là thứ bị xua đuổi nhiều nhất. Ta thì muốn cho đi, người lại không muốn giữ. Kẻ đưa, người đẩy, niềm tin chỉ cần một chỗ trú chân cũng khó lắm ư?
Thật khó để tin tưởng một ai đó…nhất là khi trái tim của mình đã tổn thương, niềm tin của mình đã vỡ vụn.Giữa anh và tôi…Niềm tin tôi đã vỡ thành trăm mảnh. Nhưng trong thâm tâm, tôi thực sự muốn trao những mảnh vỡ ấy cho anh…
Nếu có thể thay đổi, ta có chọn giữ lại niềm tin hay vẫn cho đi dẫu biết sẽ đánh mất? Quá nhiều câu hỏi… Nhưng sẽ chẳng có câu trả lời nào! Vì chẳng ai còn đủ lí trí để suy nghĩ, sẽ chẳng có ai muốn khơi lại những sự thất vọng cứ chất đầy trong lòng…
“Hãy rời khỏi nơi đây!” – Em đã tự nhủ với mình như thế…! Chắc em sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt tười cười chói mắt của anh thêm lần nào nữa. Vậy nên trước khi những lời nói dối không còn là nói dối, để hơi ấm của anh cũng dần tan biến theo khoảng cách của anh và em, hãy để em một lần nữa mang theo tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ đó trở lại không gian của bản thân và ngủ say…Để em cất đi những mảnh vỡ của niềm tin đặt nhầm chỗ, lên lại chiếc vỏ bọc của bản thân…
Niềm tin đánh mất là của ta hay của người? Có bao giờ ta thấy hối hận vì đã làm mất niềm tin, đặt niềm tin sai chỗ? Hay ta vì mãi miết gom lấy những kỉ niệm đẹp mà cố tình quên rằng niềm tin đã mất?
Cứ để cho nó tan đi, tất cả! Mọi thứ sẽ tan đi không để lại dấu vết! Rồi ta sẽ lại loay hoay đi tìm niềm tin mới, ở một nơi khác… hy vọng sẽ là nơi mãi mãi thuộc về ta…
Lời kết: Trong cuộc sống có những thời điểm mỗi người chúng ta mang trong mình cảm giác mất đi niềm tin. Mất niềm tin vào một mối quan hệ, mất niềm tin vào bản thân, mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng vào thời điểm ta cảm thấy chông chênh nhất ta vẫn luôn tìm kiếm một sự vỗ về, một bàn tay nắm chặt tiếp thêm sức mạnh, đó chính là lúc ta đang tìm lại niềm tin để tiếp tục cuộc hành trình. Vẫn cứ đặt niềm tin vào cuộc sống bạn nhé! Bởi đôi khi ta đặt niềm tin lạc đường, nhưng trên đời này con đường nào cũng sẽ có ngã rẽ. Nếu niềm tin lạc đường, hãy tìm cho mình ngã rẽ chân thành bình yên nhất!