Mình đã từng đọc nguyên tác rồi, tuy nhiên bộ phim này thực sự không truyền tải được không khí hay diễn biến giống như truyện, chỉ hoàn toàn có thể xem là dựa trên một vài phần diễn biến để phóng tác thêm thôi. Và mình cũng không còn nhớ kĩ những chi tiết cụ thể truyện nữa nên bài review này sẽ rất ít so sánh với nguyên tác .
Tổng thể thì đây là một phim thương mại tạm được. Phim đủ đẹp, đủ hài, cũng có một chút ít lãng mạn, có cao trào. Nhưng, toàn bộ chỉ dừng ở mức tạm. Xem đến sau cuối, mình vẫn phải cảm thán biên kịch phim này không được tốt lắm .
Nói về phần đẹp trước. Cơ bản cảnh quay trong phim đẹp dễ chịu và thoải mái, không có gì nhiều để chê, những đoạn close-up vào đồ ăn được giải quyết và xử lý cẩn trọng như quảng cáo, một vài cảnh quay khá đáng yêu, ví dụ như cảnh hội đầu bếp và ship hàng phòng nhảy nhót ví dụ điển hình. Một số góc quay phim hoàn toàn có thể tính là đẹp, ví dụ cảnh hoàng hôn nhìn từ khu nhà của nữ chính là nổi bật. Tuy nhiên cái đẹp này chưa đạt đến mức phải tán thưởng .
Châu Đông Vũ trong phim khá đáng yêu. Lúc nhìn tạo hình mình không cảm thấy cô ấy có chút liên quan nào đến cô nàng đàn ông Cố Thắng Nam của nguyên tác, nhưng trong phim cổ cũng thể hiện được vài phần cái đàn ông. Tuy nhiên cái aura học sinh cấp 2 của cô nàng này vẫn hơi mạnh. Thêm nữa, Châu Đông Vũ có mắt cười rất đáng yêu, nhưng chi tiết này bị lạm dụng không vào mục đích gì cả. Thà rằng biên kịch để nam chính xiêu lòng vì nụ cười của nữ chính đã đành, đằng này rõ ràng không phải mà cứ để nữ chính cười suốt thì mình thấy hơi nản. Nhưng suy cho cùng, đây chỉ là một bộ phim thương mại, nhà sản xuất vẫn chú trọng phải đẹp đã. Kim Thành Vũ, cũng như vài nam phụ trong phim, đều không xấu đến mức phải chê, tạo hình chỉn chu cẩn thận. Tuy nhiên, mình cảm thấy Kim Thành Vũ của 10 năm trước đóng phim này sẽ ổn hơi, nhất là khi đóng cặp với Châu Đông Vũ lúc nào trông cũng như một đứa trẻ con. Cả hai nhân vật đều không giống lắm so với truyện, nhưng thôi dù sao cũng phóng tác quá đà rồi nên chẳng thể đòi hỏi gì nhiều.
Phim này có nhiều cụ thể hài hài khá duyên dáng, nhưng toàn diện và tổng thể nội dung lại thiếu thuyết phục .
Điểm trừ tiên phong là yếu tố trình độ. Dù nữ chính của phim làm đầu bếp nhưng hoàn toàn có thể thấy biên kịch không hề tìm hiểu thêm tư liệu bếp núc trang nghiêm. Các đoạn đặc tả món ăn nếu thay đống lời lẽ hoa mỹ ca tụng ý nghĩa của nguyên vật liệu hay ý nghĩa cao siêu của việc nấu ăn bằng một vài cụ thể kĩ thuật bếp núc ( món này phải đặt nhiệt độ bao nhiêu, món kia nấu trong bao lâu, dùng loại dụng cụ gì, vv ) sẽ tạo cảm xúc mê hoặc và thuyết phục hơn nhiều. Đáng tiếc đạo diễn đã không làm vậy. Đoạn đặc tả kĩ thuật duy nhất trong phim lại là đoạn pha mì ăn liền ( ? ? ? ? ), và lại do nam chính làm ( ? ? ? ? ? ). Cũng cần bổ trợ thêm nữa là nữ chính lúc làm bếp chuyên để tóc tai lòa xòa phát sợ, thi thoảng đeo băng đô cũng chỉ để làm màu nhiều hơn là để làm tóc ngăn nắp. Tóm lại những chi tiết cụ thể tương quan đến nấu nướng ở phim này tràn ngập cảm xúc làm màu ra vẻ. Đương nhiên với người xem dễ tính thì yếu tố này cũng … chẳng phải yếu tố lắm, chẳng qua bản thân mình ghét mấy thứ nửa vời, hoặc làm hoặc không đều tốt hơn làm mà không tới .
Điểm trừ thứ hai của phim là ngữ cảnh thiếu não. Có một vài chi tiết cụ thể phi logic đến mức buồn cười. Ví dụ như một người ở phòng khách sạn hạng sang, thấy người say Open trong phòng không gọi Giao hàng phòng để khiếu nại, than phiền, mà lại tự cho người ta vào vali tống ra ngoài, kết cục bị giải đến đồn công an ( ? ? ? ? ). Ví dụ cô nàng Cố Thắng Nam tự làm cá nóc ăn ( tuy nữ chính bàn tay vàng có hơi quá đà nhưng cũng tạm coi là hoàn toàn có thể xảy ra ) để rồi sau đó hai người ăn cá nóc xong phát điên phát dại ( pardon, cá nóc không phải cần, ok ). Ngoài ra phim cũng có khá nhiều diễn biến được dựng lên nhưng lại không được xử lý. Điển hình là diễn biến hai người gặp mặt nhau do nữ chính rạch nhầm xe nam chính, nhưng gặp rồi là chẳng ai chăm sóc cái xe hay đoạn bồi thường triển khai ra làm sao. Hay Cố Thắng Nam dọn đồ sau khi nghe tin sa thải, nhét đồ vào túi 3 lần liền nhưng đến lúc đi cái ngăn tủ vẫn còn đầy nguyên ( ? ? ? ? ). Và, không biết có phải do thị hiếu hay không mà biên kịch Trung thích thiết kế xây dựng kiểu nữ chính mất não khùng khùng thế nhỉ ? Cố Thắng Nam trong phim này thì không trọn vẹn mất não, chỉ thi thoảng quên không mang não theo người thôi .
Tổng thể câu truyện này không được giải quyết và xử lý quyến rũ, thiếu logic, hoặc thiếu sự diễn giải logic mạch phim. Nam chính siêu không dễ chiều đến khách sạn hạng sang cũng chê bai, nhưng để được ăn ngon đã dọn đến cái nhà ổ chuột của nữ chính, trong khi nữ chính vẫn là đầu bếp khách sạn, vẫn nấu cho anh ta ăn lúc ban ngày. Đáng ra biên kịch nên tạo ra trường hợp gì đó để hợp lý hóa đoạn này. Tiếp nữa là đoạn tranh cãi giữa hai cô đầu bếp, đoạn này hoàn toàn có thể xem như trào phúng chi tiết cụ thể quen thuộc 2 người đàn ông thi thố kĩ năng để tranh nhau một người phụ nữ. Biên kịch đã hoàn toàn có thể tạo ra một trường hợp duyên dáng hơn, nếu hợp lý hóa nó và giải quyết và xử lý trường hợp ngăn nắp thay vì bỏ đó. Đoạn cãi nhau sau vụ sa thải cũng bị đẩy lên cao trào một cách gượng ép và không thiết yếu .
Tuy mình chê hơi nhiều, nhưng nếu chỉ chăm sóc đến đẹp và hài, thì phim cũng tạm đủ dùng. Tóm lại vào một ngày cuối tuần chán đời chẳng có gì làm, đang lên cơn cuồng ăn chơi, cuồng tiêu pha thì kể ra bỏ tiền đi xem đồ ăn thức uống với mấy trường hợp hài vui tươi trong phim này cũng được .
Advertisement
Đánh giá:
Share this if you like ^^:
- Facebook
- E-Mail
- LinkedIn
- Medium
- Tumblr
Thích bài này:
Thích
Đang tải …
Có liên quan