Nếu so ra, tôi thích “ Hoa tư dẫn ” hơn cả “ Tam sinh tam thế : Thập lý đào hoa ” bởi trong “ Thập lý đào hoa ” đời sống tưởng như vô hạn, tưởng như vạn năm, ấy vậy mà họ chẳng có mấy ngày niềm hạnh phúc toàn vẹn, tiên nhân trong “ Thập lý đào hoa ” tưởng chừng hơn người mà thực ra còn không thấu triệt lẽ đời bằng những con người phàn trần chỉ sống mấy chục năm kia mà vô tình bỏ lỡ nhau. “ Hoa tư dẫn ” là một câu truyện lớn lồng trong bốn câu truyện nhỏ, câu truyện nào cũng có đủ đắng cay ngọt bùi, đủ cả hối hận day dứt .
Câu chuyện tiên phong, câu truyện về Tống Ngưng – Thẩm Ngạn là câu truyện duy nhất lấy đi nước mắt của tôi trong cả bộ “ Hoa tư dẫn ”. Thực ra nó cũng không quá thương tâm đến thế, chỉ là trong cả 5 đôi đáng lẽ họ phải là đôi niềm hạnh phúc khi cả 2 sinh ra đã thuộc về nhau, đều dũng mãnh như thế, thâm tình như vậy, ở đầu cuối cả hai đều quá cố chấp mà bỏ lỡ nhau. Tôi thì không thích Tống Nhưng, cũng chẳng thích Thẩm Ngạn, họ đáng lẽ ra đã hoàn toàn có thể niềm hạnh phúc viên mãn nếu như cả 2 chẳng mãi cứng đầu. Tống Ngưng nếu như hoàn toàn có thể buông bỏ tình yêu cố chấp với Thẩm Ngạn cô đã không phải sống những tháng ngày chết dần chết mòn như vậy, con Thẩm Ngạn nếu như không cố chấp với lý lẽ thù nước hận nhà, quả cảm đến bên Tổng Ngưng mà nhận ra tấm chân tình thì cuối đời đã không phải chết trong hối hận tột cùng .
Câu chuyện tình thứ hai về Oanh Ca – Dung Viên được nhiều người hâm mộ nhất, họ thương Oanh Ca và Dung Viên với tình yêu lỡ dở, họ thậm chí còn cũng thương Dung Tầm cả đời tranh đoạt, sau cuối chẳng còn ai bên mình. Nhưng liệu có ai nhận ra Dung Viên và Oanh Ca không đáng thương đến thế, họ đã từng niềm hạnh phúc, đến sau cuối họ cũng về bên nhau cả về thể xác lẫn linh hồn, Dung Tầm cũng đã đạt được đến ngôi vị đế vương – mục tiêu một đời của anh ta. Tôi chỉ thương một mình Cẩm Tước, cô gái nhỏ bé chỉ đóng vai phụ trong vở kịch lớn này. Cẩm Tước đã có ngày nào được niềm hạnh phúc ? Cẩm Tước có người đàn ông nào chỉ dành riêng cho mình ? Cẩm Tước cũng là cô gái tốt lắm chứ, cô chẳng hề chần chừ khi lao ra bảo vệ cho người chị gái, cô sống trong day dứt ân hận khi chiếm mất vị trí của người chị xấu số của cô, sau cuối Cẩm Tước chết trong Hoa tư mộng, chẳng những không phải là một Hoa tư mộng niềm hạnh phúc như Tống Ngưng hay Tô Hoành, cô chết đi trong ân hận, trong bất lực và cả đơn độc khi tự sát trong chính giấc mộng của mình. Cẩm Tước là tiêu biểu vượt trội cho một con người yếu ớt, chẳng thể cố gắng nỗ lực, cũng chẳng thể tranh đoạt, lại càng không hề tàn khốc với tình cảm của mình, cô thật lòng yêu Dung Tầm, cũng thật lòng thương Oanh Ca, cô đứng ở giữa và chọn cách tự hủy hoại mình. Tôi vẫn nghĩ không biết Cẩm Tước sau cuối có được những gì khi cô chẳng được sống một ngày trong niềm hạnh phúc, chẳng có được tình yêu trọn ven của Dung Tầm, cũng chẳng cảm nhận được hơi ấm tình thân từ Oanh Ca .
Câu chuyện thứ 3 về Khanh Tửu Tửu và Công Tôn Phỉ tôi không có nhiều ấn tượng. Cả câu chuyện chỉ đọng lại trong tôi duy nhất cảm giác rợn rợn về sự nhẫn tâm của Khanh Tửu Tửu. Kết thúc Khanh Tửu Tửu chết tôi nghĩ là chuyện tất nhiên, bởi cô vốn là hồn ma, cô và Công Nghi Phỉ đâu có thể có tương lai. Cô chết để Công Nghi Phỉ sống âu cũng là cách để cô chuộc tội. Cô sống cả cuộc đời lầm lỡ, mọi việc cô làm đều vô nghĩa, cuối cùng lúc chết đi lần thứ hai là việc có ý nghĩa duy nhất cô từng làm.
Câu chuyện của Mộ Dung An và Tô Hoành thì quá mô phạm rồi, một vị thế tử phải lựa chọn giữa ngôi vị và tình yêu. Tôi cũng không chắc tôi ủng hộ việc nào hơn bởi trước nay tôi đều cho rằng đàn ông ở đời phải đội trời đạp đất, đâu hoàn toàn có thể vì nhi nữ mà bỏ lỡ vương vị, bỏ lỡ sự nghiệp hiển hách. Tôi hoàn toàn có thể thông cảm với một Tiêu Huyên chuẩn bị sẵn sàng bỏ ngôi báu tình nguyện theo Tạ Hoài Mân đi đến chân trời góc biển, nhưng tôi cũng không hề phê phán Tô Hoành hay Dung Tầm đã chọn hoàng vị .
Cuối cùng là câu truyện lớn nhất và cũng là câu truyện tôi thích nhất chính là câu truyện của Mộ Ngôn và Quân Phất. Quân Phất là cô gái suôn sẻ nhất, suôn sẻ hơn Tống Ngưng, Oanh Ca, Khanh Tửu Tửu hay Mộ Dung An vì cô có một Mộ Ngôn quá can đảm và mạnh mẽ, tâm cơ không kém Dung Viên, si tình không kém Công Nghi Phỉ, cố chấp không kém Thẩm Ngạn và bản lĩnh hơn hẳn Tô Hoành. Mộ Ngôn thay vì do dự lựa chọn giữa Quân Phất và hoàng vị, anh ta chọn cách trở nên thật mãnh mẽ để Quân Phất dựa vào, đủ mạnh để biến cả hoàng cung nước Trần thành trời biển để Quân Phất vùng vẫy. Mộ Ngôn ăn được điểm quyết định hành động với tôi ở những chương ở đầu cuối, không có nó anh ta chỉ là một thế tử ngọc thụ lâm phong, tâm cơ đa kế, soái ca si tình hoàn toàn có thể gặp ở nhan nhản những bộ ngôn tình cổ đại khác. Ở những chương ở đầu cuối, Mộ Ngôn đủ điên để sẵn sàng chuẩn bị chết cùng Quân Phất nhưng cũng đủ can đảm và mạnh mẽ để sống tiếp, đủ si tình để đến hang động năm nào đàn đủ một ngày một đêm nhưng cũng đủ tỉnh táo để hiểu Quân Phất là duy nhất, không một người chị em nào của cô hoàn toàn có thể sửa chữa thay thế vị trí của Quân Phất trong lòng anh. Đỉnh điểm của mối tình Mộ Ngôn – Quân Phất là khi Mộ Ngôn nhìn thấu Hoa tư mộng Tí Ngọ, khi anh chọn hiện tại và tương lai chứ không phải một giấc mơ không thực. Cuối cùng trong cả bộ truyện, anh là người duy nhất phủ nhận một giấc mơ vẹn toàn mà lựa chọn nắm tay Quân Phất đối lập với thực tại, để họ được sống và niềm hạnh phúc trong thực tại, Quân Phất quá như mong muốn vì đã yêu được một người đàn ông can đảm và mạnh mẽ, ôn nhu và đa tình đến thế, không có Mộ Ngôn, Quân Phất đã chẳng có thời cơ sống 15 năm niềm hạnh phúc, chẳng có thời cơ sống một cách đúng nghĩa một lần nữa .
Quân Phất cũng là một cố gái đáng để ngưỡng mộ. Cô đã sống đủ, sống toàn vẹn, sống để không thẹn với đời. Cô đã tận trung, tận hiếu, tận nghĩa với quốc gia, cô tự sát trên tường thành đã đủ trọn đạo với quốc gia. Khi cô có thời cơ được sống một lần nữa, cô đủ tỉnh táo để sống cho bản thân, sống cho tình yêu trong sáng năm nào. Quân Phất là một cô gái hiểu chuyện hiếm có trong ngôn tình, cũng sáng sủa hiếm có và can đảm và mạnh mẽ hiến có. Tình yêu của cô với Mộ Ngôn vốn dĩ là quá thảm kịch khi tình yêu đó sống sót giữa xích míc vương quốc dân tộc bản địa, còn có cả mâu thuẩn sinh tử của con người. Cũng may Đường Thất không phải là Phỉ Ngã Tư Tồn, cái gì đáng ngược thì ngược, không đáng ngược thì đừng khơi ra, Mộ Ngôn và Quân Phất yêu một cách tỉnh táo và thẳng thẳn, tôn trọng mình và tôn trọng đối phương, họ cũng biết cách thể hiện tình cảm của mình, vì thế họ xứng danh được hưởng niềm hạnh phúc .
Cái kết ở phần ngoại truyện 3 nhiều ngươi cho rằng nó quá thảm kịch, tôi thì không nghĩ như vậy. 15 năm không dài nhưng cũng không phải là ngắn, 15 năm ấy Mộ Ngôn và Quân Phất đã sống toàn vẹn, thế là đã đủ. Như lí lẽ của Mộ Ngôn khi tận mắt chứng kiến Tống Ngưng ở lại trong Hoa tư mộng, anh đã sống trọn 15 năm cho Quân Phất, anh đã bảo vệ Quân Phất trước tất thảy những thảm kịch hậu cung, vậy thì đời sống đó dù không vĩnh viễn nhưng thật xứng danh. “ Hoa Tư Dẫn ” kết thúc trong niềm hạnh phúc, không viên mãn tròn đầy nhưng đọc giả đủ thỏa mãn nhu cầu cũng đủ ấm lòng với tình yêu ấy. “ Hoa Tư Dẫn ” là một bộ truyện xuất sắc có một kết thúc xứng tầm, cũng mang đủ cả tư tưởng của tác giả trong từng câu chữ, vậy nên tôi nhìn nhận “ Hoa Tư Dẫn ” rất cao, hoàn toàn có thể không phải là bộ tôi thích nhất, nhưng chắc như đinh là một trong những bộ hay nhất tôi từng đọc .
Tái bút : hình như tôi từng đọc ở đâu đó nói rằng Mô Ngôn giống Lý Thừa Ngân của Đông cung, nếu kết thúc không được niềm hạnh phúc thì cũng là do tự làm tự chịu. Thực ra tôi chẳng hiểu Mộ Ngôn giống Lý Thừa Ngân ở chỗ nào, mặc dầu có ở vị thế Trần thế tử Tô Dự cũng chẳng giống. Lý Thừa Ngân quá hung tàn với Tiểu Phong, với Cố Kiếm, hung tàn cả với bản thân, anh ta tận dụng tất thảy mọi người hết lần này đến lần khác, cả Tiểu Phong, cả Cố Kiếm, cả hoàng hậu hàng thượng cũng chẳng thoát khỏi tay anh ta. Lý Thừa Ngân quả thực quá mưu kế đa đoan, lừa mình lừa người, sau cuối sống cả đời trong cung cấm lạnh lẽo. Tô Dự có tâm kế đấy, anh ta còn có cả bản lĩnh khiến cho thiên hạ xoay như chong chóng trong vở kịch mình vẽ ra rồi đứng bên cạnh chiêm ngưỡng và thưởng thức, anh ta cũng tận dụng tình cảm của Tần Tử Yên, nhưng Tô Dự khác trọn vẹn Lý Thừa Ngân, Tô Dự chưa từng làm tỏn thương Quân Phất, cũng chưa từng chối bỏ xúc cảm của mình. Một Trần thế tử hành sự thận trọng như thế mà chuẩn bị sẵn sàng đánh đổi hết thảy để hoàn toàn có thể ở bên Quân Phất dù là sống hay chết. Tần Tử Yên bị lừa, tôi thấy đáng lắm, cô ta vốn cũng tưởng mình túc trí đa mưu lắm, tưởng đã lừa được tình cảm của Tô Dự, cũng định tận dụng anh ta, sau cuối thì phát hiện ra mình quá ngây thơ, bị tận dụng ngược, biến thành một quân cờ không hơn không kém. Có trách thì chỉ trách cô đã đụng phải người không nên đụng vào, không đủ mưu kế để đấu với anh mà vẫn cố chấp, lại càng chẳng phải là người Tô Dự yêu, vậy nên khi Tần Tử Yên tổn thương, cô ta chỉ hoàn toàn có thể tự trách mình mà thôi. Nếu Mộ Ngôn ở vị trí của Lý Thừa Ngân, hẳn anh ta chẳng việc gì phải lấy thân mình ra làm quân cờ như vậy, mặc dầu có là quân tướng. Mộ Ngôn chẳng việc gì phải tình nguyện lấy thân mình ra chịu đao kiếm chỉ để hất cẳng một hoàng hậu không đáng là đối thủ cạnh tranh của mình, anh ta cũng chẳng tội gì phải lấy tình cảm của mình ra đùa cợt để đánh tan một bộ tộc Tây Lương. Tôi tin Mộ Ngôn sẽ xử trí toàn bộ những kẻ có dự tính cướp ngôi giống như cách anh ta xử em trai mình, xử những bộ tộc Tây Lương bằng chính cái cách anh ta khuấy đảo những nước làng giềng Trần Quốc, hoặc đường đường chính chính tiến công như tiến công Vệ Quốc, hoặc bí hiểm tận dụng xích míc sẵn có. Nhưng nếu Mộ Ngôn mà là Lý Thừa Ngân, hẳn anh ta đã chẳng gặp để mà yêu Tiểu Phong, tất cả chúng ta chẳng có một câu truyện Đông Cung như vậy .
Advertisement
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …