Thiết nghĩ để hình thành một sưu tập cổ vật người chơi thường trải qua 03 quy trình tiến độ :
- Giai đoạn đầu: Hầu như ai cũng phải “trả học phí”, vì thấy cái gì có hơi hướng cổ vật là đều muốn đến xem để mua.
- Giai đoạn thứ hai: Do đam mê nhưng chưa có đủ kiến thức, chưa có tay nghề vững và kinh nghiệm trong cuộc chơi, dẫn đến thường thích mua các cổ vật có hình thức “hào nhoáng” mà chưa chú ý nhiều đến các tiêu chí đặc trưng cũng như dấu tích văn hóa có giá trị của mỗi cổ vật. Đây là giai đoạn thường bị những người buôn bán cổ vật “chăm sóc, hướng đạo” nhiều nhất.
- Giai đoạn thứ ba: Sau một thời gian đam mê sưu tập cổ vật theo số lượng là quá trình tự lựa chọn rút gọn lại số lượng các cổ vật để lưu giữ, bởi vì lúc này “tay nghề” đã cao lên và quan hệ trong “làng đồ” cũng từng trải hơn, cho nên mới tự nhìn ra được những cái quý, cái đẹp của từng món cổ vật để tự nhận biết và so sánh về thẩm mỹ, về giá trị.
Một sưu tập cổ vật có giá trị là sưu tập đó có nhiều món cổ vật độc đáo, hiếm và đạt được nhiều tiêu chuẩn cao của cổ vật chứ không phải là số lượng hiện vật nhiều là quý. Vậy các tiêu chí để đánh giá chất lượng của từng cổ vật là gì? Những ai đã thạo cuộc chơi cổ ngoạn thì đều ngấm truyền khẩu về các tiêu chí để đánh giá cổ vật bằng một câu ngắn gọn các cụ để lại là “Nhất dáng, nhì da, tam toàn, tứ tuổi”, nhưng có lẽ chưa đủ, vì cần phải thêm hai tiêu chí nữa là “độc” và có “thân phận” rõ ràng.
“Dáng” được xếp đầu tiên để khẳng định món đồ đó có đẹp, có giá trị thẩm mỹ cao hay bình thường?
“Da” được xếp thứ hai để xem xét phần kỹ thuật, mỹ thuât tạo ra từ bố cục, hoa văn, họa tiết, nét chạm khắc v.v. trên món đồ và đặc biệt “da” còn là “nước men thời gian” được tạo ra tự nhiên trên bề mặt ngoài của cổ vật mà không do tác động của con người.
Chính 2 tiêu chuẩn trên đã phản ánh được dấu ấn văn hóa truyền thống để lại của người xưa, bộc lộ trình độ chế tác, óc nghệ thuật và thẩm mỹ phát minh sáng tạo ra cổ vật .
“Toàn” xếp thứ ba để nói lên sự lành, vỡ, sứt mẻ, mất mảnh v.v. của mỗi món đồ. Nếu cùng là một loại cổ vật bình thường giống nhau, nhưng giá trị giữa món đồ lành cao gấp nhiều lần món bị dập chứ chưa nói đến bị vỡ mất mảnh đã qua sửa chữa.
“Tuổi” xếp cuối cùng chỉ nhằm xác định niên đại chế tác của món cổ vật. Thuần túy mang ý nghĩa khảo cổ học. Nhiều cổ vật mặc dù tuổi thấp, nhưng khi đấu giá thì lại rất nhiều tiền và ngược lại. Nhưng nếu chơi cổ vật mà coi nhẹ “tuổi” của chúng thì cũng không được.
Ngoài 04 tiêu chí thông thường trên, khi đánh giá chất lượng, giá trị của các cổ vật, người có nghề cao thường còn chú ý tới hai tiêu chí nữa là “Độc”, tức là rất hiếm và “Thân phận” tức là xuất xứ của ai, nơi nào đã sử dụng thời xa xưa? Các cổ vật của Vua, quan, danh nhân, nhà giầu đặt làm hoặc mua, tặng v.v. để sử dụng (thường gọi là đồ quan) thì có giá trị kinh tế cao khác hẳn những cổ vật của dân chúng bình thường sử dụng (thường gọi là đồ phố, đồ dân). Các cổ vật có hiệu đề, tên lò sản xuất, minh văn cung tiến v.v sẽ cho biết xuất xứ của cổ vật, tất nhiên chúng sẽ quý hơn các cổ vật không rõ “thân phận”.
Thiết nghĩ sưu tập cổ vật thành công chỉ khi hiểu ra: Sưu tập và nghiên cứu cổ vật là hai lĩnh vực không thể tách rời trong quá trình “chơi cổ vật”.
Có 1 số ít người với trình độ ngành học của mình nên họ rất mê cổ vật, nhưng do điều kiện kèm theo khách quan nên họ chỉ có điều kiện kèm theo sưu tầm những vật mẫu là mảnh, là đồ dập vỡ rồi phục dựng chơi thành một sưu tập riêng. Những bộ sưu tập ấy cũng rất đáng quý. Rồi cũng có 1 số ít người lại chỉ chuyên điều tra và nghiên cứu, để có kỹ năng và kiến thức viết sách trình làng những dòng cổ vật, nêu lên cái đẹp, cái quý của những cổ vật Nước Ta để giúp kiến thức và kỹ năng cho cộng đồng, đó cũng là việc làm đáng trân trọng, thế nhưng họ chưa phải là những người sưu tập cổ vật đích thực .
Cạn nghĩ : Sưu tập cổ vật khác hẳn sưu tập khảo cổ học. Muốn thành người sưu tập cổ vật có kinh nghiệm tay nghề thì ngoài việc trang bị những kỹ năng và kiến thức cơ bản về lịch sử vẻ vang, địa lý, khảo cổ, văn hóa truyền thống … cần tự học qua sách báo và sờ, xem thực tiễn những cổ vật. Có vậy mới có kỹ năng và kiến thức để đủ phân biệt được giá trị cao, thấp của mỗi cổ vật. Hơn nữa một điều không hề thiếu khi muốn sưu tập cổ vật có giá trị cần góp vốn đầu tư kinh tế tài chính mới có được những cổ vât quý, hiếm đắt tiền .
Đàm về chơi cổ vật thì còn nhiều chuyện, tuy nhiên chỉ biết nhiều thế hệ người Hà Nội Thủ Đô đã rong ruổi tầm chơi cổ vật qua năm tháng rất mê hoặc, quên đi nhiều phiền muộn trong đời sống, tuy nhiên họ cũng đều tốn kém tài lộc sức lực lao động mới mong có được một sưu tập cổ vật đích thực cho mình .
Thời gian qua đi không trở lại, tiền tài bỏ ra mua đồ vật thời cổ xưa về chơi cũng không lấy lại được. Ấy vậy mà lại đem về những món đồ giả cổ thì quá buồn. Giới chơi và sưu tập cổ vật ở nước ta hiện đang ngỡ ngàng trước những game show cổ vật có những khuynh hướng chơi khác nhau. Để dẫn đề cho những khuynh hướng chơi đó là do những nhà buôn đồ vật thời cổ xưa chuyên nghiệp dữ thế chủ động “ hướng dẫn ” người chơi. Đáng ra những người mới có tiền của nhiều do làm ăn được trong thời đại lúc bấy giờ khi muốn vào sân chơi cổ vật cần tìm đến những người sưu tập và kinh doanh thương mại cổ vật có kinh nghiệm tay nghề, kỹ năng và kiến thức để nghe tư vấn, thì họ lại “ bí mật ” nghe những vị a, b, c nào đó “ dẫn đường ”. Cho nên 05 năm lại đây “ những anh sứ tàu chung chiêng ” đã thống lĩnh thị trường cổ vật Nước Ta. Nhưng cái gì rồi cũng có lúc thăng, lúc giáng cả. Hiện tại thì “ những anh sứ tàu chung chiêng ” đã bị “ ắc ” lại, vì những triệu phú mới nổi đã “ ngộ ” ra sau khi đã mất nhiều tỷ đồng rước về đầy nhà để trưng một dòng “ Văn hóa ngoại lai ” chẳng có dấu ấn gì của dân tộc bản địa Việt cả .
Thiết nghĩ để lập được một bộ sưu tập cổ vật quý không dễ và muôn vàn khó khăn. Nhưng để lưu giữ được sưu tập của mình lâu dài lại là việc càng khó khăn hơn khi khả năng tài chính thì có hạn, tuổi tác thì ngày càng cao làm cho con người bất lực trước ước muốn lưu giữ sưu tập của mình lâu dài cho đời sau. Nói vui, đúng là “giành chính quyền đã khó, nhưng giữ được chính quyền mới là khó hơn nhiều”.
Lẽ đời đã chỉ rõ : Con người muốn sống sung sướng cũng cần có nhiều tài lộc, rồi không ít kẻ cần vinh thăng với đời cũng tốn nhiều tài lộc, nhưng rồi khối kẻ cũng đã chết trong tủi nhục, đơn độc cũng vì tài lộc ! Ấy vậy nhưng trong nghành điều tra và nghiên cứu và sưu tập cổ vật đã có nhiều bậc tiền bối chỉ ra rằng : Nếu chỉ đơn thuần sống vì tiền thì có lẽ rằng chả khi nào người đời hoàn toàn có thể làm ra và lưu giữ được những sưu tập cổ vật có giá trị cho cộng đồng. / .
Theo Đào Phan Long – quản trị hội cổ vật Thăng Long – Thành Phố Hà Nội