” Một mối quan hệ thiếu vắng niềm tin cũng giống như việc bạn ngồi trên một chiếc xe không xăng vậy. Bạn muốn ngồi bao lâu tùy thích nhưng rồi nó sẽ chẳng chở bạn đi đến đâu cả. “Có thể so với một ai đó, câu này là đúng trong trường hợp tình yêu của họ chẳng còn niềm tin nữa. Nhưng với tôi, câu này trọn vẹn chẳng đúng tẹo nào. Thật đấy. Nhiều lúc tôi cảm thấy nó giống như việc bạn ngồi trên một chiếc xe ” full ” xăng hẳn hoi, và rồi nó sẽ chở bạn đi. Nhưng đi những nơi mà bạn thật sự KHÔNG – BAO – GIỜ – MUỐN – ĐẾN ! !
Tôi đã có những ngày thiếu vắng niềm tin trầm trọng như thế đấy. Nói sao nhỉ? Chuỗi ngày vật vã trong đau thương. Tim nghẹt, đầu đau, lòng như có ngàn mũi dao đang xoáy vào.
Các cô gái thường đa nghi vô thưởng vô phạt về chàng trai của mình, thế nhưng khi mối lo lắng ấy là thật, thì những cô gái sẽ làm gì ? Khóc thật to ? Khóc lặng lẽ ? Gào thét tên chàng ta ? Hay lại dấu những nỗi niềm đó trong lòng ? Chọn cách nào là tùy ở bạn, nhưng xin đừng làm tổn thương mình quá lâu, nhớ nhé ! Tại sao tôi lại nói là ” quá lâu “, chính do nếu bạn dành thời hạn vật vã ấy quá lâu, vô tình bạn đánh mất thời cơ của chính mình .Có ai đó đã hỏi tôi làm thế nào tôi hoàn toàn có thể vượt qua được quy trình tiến độ đó ? Xin thưa tôi đã tự hỏi mình bằng một câu hỏi rất đơn thuần. ” Tôi làm toàn bộ những điều ấy để làm gì cho một tình yêu như thế ? ” Vâng, để làm gì cho một tình yêu ĐÃ – THÀNH – RA – NHƯ – THẾ ?
Dối trá, bội phản là chất xúc tác ” giúp ” cho mối quan hệ tiêu tan một cách nhanh gọn. Lúc ấy, bạn cảm thấy có vẻ như mối quan hệ của bạn có gì đó bất bình thường. Anh ta trở nên lạ hơn thời nồng ấm, khởi đầu viện nguyên do của sự BẬN RỘN. Phải. Là BẬN RỘN chứ không phải là đang chơi trò DỐI TRÁ với bạn. Sự vô tâm của anh ta dành cho bạn đồng nghĩa tương quan với việc anh ta đang bận phải chăm sóc một ai khác và bỏ bạn ngơ ngác lại phía sau .Có biết không những cô gái, tôi đã từng run bật lên khi cầm trong tay chiếc điện thoại cảm ứng của anh ta với một đống tin nhắn từ 1 số ít máy lạ hoắc nào ấy. Là hỏi han, là chăm sóc, là dành những lời có cánh cho thuê bao ấy. Trong khi đó, tôi giống như một con đần đi tin lời của anh ta rằng những lúc như vậy anh ta ngủ quên, anh ta đã quá mệt sau khi đi làm về. Là bỏ mặc tôi lên tận Đà Lạt đi du lịch với ai kia, là khi tôi gọi điện thoại thông minh mà không hề bắt máy, dẫu là hoàn toàn có thể ngồi hằng giờ để trò chuyện với người kia. Là hoàn toàn có thể vừa ôm hôn tôi, vừa tâm lý về cô gái ấy. Là có dự tính buông bỏ mối quan hệ gần 4 năm của chúng tôi, để khởi đầu một mối quan hệ không tên nào ấy với một cô gái đã có người yêu mất rồi .
Là lả lơi, là như có cả tá cú đấm vào lồng ngực tôi bằng cú đấm của một lực sĩ. Là để tôi bơ vơ nơi đứng đợi anh ta đến rước tôi về khi chỗ học ngoại ngữ của tôi gần như đã đóng cửa. Là lúc tôi vừa đói, vừa mệt, vừa lạnh, vừa đau đứng đợi anh ta nơi góc đường tối đến u ám ấy. Là lúc tôi dựa vào tường, ngước mắt lên nhìn bầu trời chuyển đỏ sắp mưa, nhưng thực chất là để ngăn những giọt nước mắt đang chực chờ lăn dài trên má. Là đau đến nhói lòng thắt tim. Là sự đau đớn, đau lắm các cô gái à.
Tôi không biết cái cảm hứng lúc ấy tôi đương đầu gọi là cái khỉ gì nữa. Nó giống như có cả tỉ tỉ cái vướng mắc trong đầu nhưng phần nhiều không hề nói ra được. Là cảm thấy giống như vừa BỊ rớt từ tầng lầu thứ 20 của một tòa nhà xa xỉ nào ấy ngoài TT thành phố. Là hụt hẫng, là hụt chân, là hẫng lòng. Là trong tôi chẳng còn gì để bấu víu vào nữa. Phải, chẳng còn gì để bấu víu vào nữa. Có chăng là tôi đang tự bấu vào người tôi, tự cấu vào chân tôi, tự giằng co với cái cân đối để tôi hoàn toàn có thể đứng yên qua cơn ” chóng mặt ” .
Theo những bạn, khi BỊ đối xử như vậy, những bạn có đủ Dũng Cảm để tha thứ cho người kia ?Tôi thì thấy tha thứ cho người đó thật chẳng phải là điều thuận tiện chút nào, thậm chí còn đó là điều không hề. Và tôi cũng chẳng khuyên bất kỳ một cô gái nào làm vậy, nếu như cô gái ấy có đủ tha thứ để thứ tha cho người đó thì thật là quá tốt. Nếu không, hãy tha thứ cho chính mình, em nhé, hãy tha thứ cho chính mình đi những cô gái ạ. Tha thứ bằng cách buông bỏ hình ảnh người ấy ra khỏi tim mình đi, hãy để cho lòng nhẹ nhàng và bình yên hơn để mình hoàn toàn có thể bước đi tiếp. Hãy biết để lại quá khứ mà tiến tới tương lai, vì đâu đó trong cuộc sống này, ắt hẳn sẽ có một người trân quý và yêu thương ta hơn chàng trai tồi tệ kia đã bỏ em lê thê trên đường. Chắc chắn sẽ mất một thời hạn đầu khó khăn vất vả với một đống thứ khó nhằn cho bản thân ta phía trước, bởi ” Mảnh đất càng cằn, bông hoa càng quý ” mà
Và, hãy yêu mình nhiều hơn, ngày thời điểm ngày hôm nay phải yêu mình hơn ngày ngày hôm qua, và ngày mai phải yêu mình hơn ngày ngày hôm nay. Vì chẳng ai yêu bạn hơn chính bản thân bạn đâu. Bạn cứ nghĩ mà xem, so với việc bạn cứ ủ rũ cả ngày, mặt xụ, mắt sưng vù ( vì khóc ) và ý thức thì cứ như mới mất ngủ mấy hôm vậy thì việc cho mình ra ngoài một ngày, dạo phố lòng vòng, ghé vào quán kem và gọi một ly siêu bự, siêu to, ăn đến mát lạnh cả cuống họng thì tôi xin bạn hãy chọn cách thứ hai đi nhé. Vì so với việc ăn kem mát lạnh đến viêm họng như thế thì việc bạn cứ ủ rũ như một nàng cú mèo như vậy kia thì phí cả tuổi trẻ quá .
Thật đấy, đời sống thì quá ngắn, thời hạn thì hữu hạn, tại sao ta không tận dụng hết những khoảnh khắc ấy để yêu thương nhau mà lại dành thì giờ đó để lên lịch mếu máo ra làm sao, than vãn như thế nào, ủ rũ làm thế nào mới điệu đàng :)))). Thôi, dừng lại được rồi nhé, xì-top lại nhé nhé. Cất nỗi buồn vào ngày ngày hôm qua đi, chí ít là dẹp nó sang một bên đi. Bây giờ hãy nhìn về phía trước em nhé, nơi có niềm vui và kỳ vọng, có cả tình thương của mái ấm gia đình và bạn hữu, có niềm hăng say trong việc làm của chính em, có cả tham vọng, tham vọng của tuổi trẻ đang chờ em phía trước .Đi, đi đi, bước lên đi em, cô gái nhỏ, ” đi rồi sẽ đến ” mà em, tin chắc rằng, cuối đoạn đường ấy, có một nụ cười bình yên đang đợi em, người mà em hoàn toàn có thể trao cả tim mình cho họ cất giữ, người sẽ cùng em đi qua mưa nắng của cuộc sống, sẽ ở bên cạnh em không khi nào bỏ em lại đơn côi, sẽ cùng với em triển khai xong hai chữ THƯƠNG YÊU trong tim mình. <3