Truyện ngắn thôi, có 20 chương thôi à, đọc nhanh lướt nhanh. Vừa đọc xong tối qua, ấn tượng để lại đậm đà nhất là công thụ, si tình thụ và ờm, NGU ĐẦN CÔNG, ĐM NGU SI ĐẦN ĐỘN VKL ! ! !
Xin lỗi, bức xúc quá nên muốn xả tí, nếu được tui cũng muốn trình độ văn học của mình phong phú hơn để mà lôi thằng ngu này ra chửi cho bõ ghét, đồ ngu ngok ~
Ko hiểu sao lại đọc hết được cái truyện này, đm còn rớt nước mắt, éo hiểu sao ? ? Trả lại 2 tiếng thanh xuân cho tao !
Đúng ra thì thụ khá hợp ý mình, si tình, dữ thế chủ động, ôn nhu, dẻo miệng, dụ thụ, lại còn thuộc ma giáo, best rồi. Tự dưng nửa sau của truyện tác giả cua gắt vãi làm chả thích nữa. Thằng công thì khô héo lời tuyệt chủng lời vô sinh bất lực lời với nó, đầu bị bò đá hả hả hả ? ? ? Người nó yêu là thụ rành rành ra đó mà cứ luôn mồm Tu Ngôn Tu Ngôn, lạy bố tha cho người ta đi người ta vợ con đuề huề ra rồi !
Motip thì cũ rồi, máu chó nhẹ nhẹ, thụ yêu công hi sinh vì công, công lại lầm tưởng thụ là em song sinh của thụ, đem lòng yêu thụ mà ko biết, cứ ngỡ mình yêu em trai thụ và hận thụ. Đm thề đoạn đầu đọc ức chế thặc sự, thương thụ vãi chưởng, trả lại nước mắt thiếu nữ cho tui ! ! ! ! Trời ơi bao nhiêu lâu rồi chưa rớt nước mắt đọc đam, không ngờ giờ đọc cái truyện này lại khóc, đù mé. Rành rành ra là thụ cứu công, hết lòng vì công, cái củ cải sao ổng méo nhận ra ? ? ? Chỉ vì tin chắc mình ko nhận lầm nên đinh ninh người cứu mình là em trai thụ, còn thụ là cái thằng sư huynh gian ác đáng ghét ? ? ? Thụ thì yêu nó biết bao thương nó biết bao, mà thằng công cứ mở mồm là Tu Ngôn thế lọ Tu Ngôn thế chai, Tu Ngôn tốt đẹp biết bao nhiêu, còn ngươi thì blah bloh … .. Đm mắt đui cũng nhận ra trăm nghìn sơ hở, ôm ấp hôn hít chán chê rồi đến lúc thụ vào quan tài nằm rồi mới ngộ ra “ Ta thích sư huynh ”. Hay quá ha mầy, truyện HE chứ ko người ta chết mất dạng rồi mới được nhận tiếng yêu của mày. Đầu bò công từ nay liệt vô danh sách đen của mị rồi đó, xin lỗi bò .
Dạo này đói đam nên gặp bộ này cũng đâm đầu vô, thiên lôi đánh banh xác 🙂 Thật sự ko hiểu sao thụ lại yêu công nhiều thế, hồi nhỏ gặp nhau cũng đâu có thân thương gì đâu, lại xa cách mười năm, tác giả sao không viết diễn biến tâm ý nọ kia để cho tui một nguyên do thuyết phục về cái độ si tình của thụ ? ? ? ? Ờ thì yêu công đấy, nhưng lúc đó đến tận 10 năm chịu mọi khổ đau tra tấn vì nó, vẫn yêu vl ôi chao ~ Mà cái thằng công, m được thả về mà 10 năm sau m vác mặt đến cứu người, người ta thấy m niềm hạnh phúc vô bờ, m thì “ Sao lại là ngươi Tu Ngôn đâu ” nhí nha nhí nhéo đòi Tu Ngôn Tu Ngôn, thấy ghét !
Lúc đọc đến đoạn cậu em vợ con đuề huề, thề, hả hê sung sướng quá trời quá đất luôn ấy = v = Cũng tội cậu em, xem thằng chả như bạn thôi mà tự dưng vị dính vào vụ này, tội vl .
Mà hồi còn ở Ma giáo, thụ có bắt nạt nó đấy, nhưng cũng là bất đắc dĩ vì cứu nó cả. Chẳng lẽ trong 10 năm nó chưa từng cẩn trọng tâm lý lại xem vì sao thụ làm thế hả ? Ngu đần công, chửi là phải !
Hồi đầu đọc thương thụ quá luôn ấy, dù biết thừa bạn chả chết được đâu mà vẫn nhỏ lệ, giọng văn khá hay, tình tiết bình thường, cốt truyện bình thường, thậm chí đôi chỗ còn hơi non tay, nhưng được cái thêm vô mấy chi tiết nhỏ khá hay như cành đào nọ kia.
Mấy cái giang hồ võ lâm đấu đá thì là nền thôi, mưu kế đơn thuần, đánh đấm chán òm, nhân vật pháo hôi. Rồi mất trí nhớ tầm cỡ nữa, thần logic đã tạm biệt tất cả chúng ta. H cũng tạm thôi, chả có gì .
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …