Lời tạm biệt của một thiên sứ giữa nhân gian và yêu thương còn mãi

Mọi người gọi em là thiên sứ. Bởi dù được sinh ra trong đau đớn, bất hạnh, dù bị bỏ rơi khi mới lọt lòng, dù sống một cuộc đời ngắn ngủi, em đã làm được một việc kì diệu, việc mà có những con người sống đến tận hơi thở cuối cùng cũng không thể làm được, thậm chí là không hiểu: Em đã khiến những người xung quanh nhận ra rằng mình cần phải biết yêu thương hơn nữa, nhân ái hơn nữa.

Em đã làm rung cảm cả những trái tim vô cảm nhất, những tâm hồn lãnh đạm nhất. Em đã khiến những người tất bật nhất trên trần gian này cũng phải một lần nhìn lại xem mình đang đứng đâu giữa cuộc sống này, và biết rơi nước mắt khi tận mắt chứng kiến một câu truyện cảm động của số phận .

Và điều quan trọng nhất mà em đã làm được, trước khi vĩnh viễn rời bỏ nhân gian, đó là kết nối được những sợi dây yêu thương kì diệu giữa những con người xa lạ. Em là một cô bé bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng em có nhiều cha mẹ và anh chị em hơn bất cứ đứa trẻ nào trên đời này. Mọi người gọi em là thiên sứ – thiên sứ của tình yêu thương giữa nhân gian.

Hành trình ngắn ngủi và gian nan của một sinh linh bé bỏng

Buổi sáng sớm ngày mùng 7/9, một người chị mà tôi quen gọi điện cho tôi trong tiếng khóc nghẹn ngào. Chị nói không thành tiếng, với toàn bộ sự đau đớn vỡ òa qua từng tiếng nấc. Chị bảo với tôi rằng : ” Bé Nhân Ái không còn nữa em ơi. Con gái Nhân Ái của chị đã đi mất rồi ” .
Tôi được nghe câu truyện về bé Nhân Ái lần tiên phong qua người chị này cách đây gần 2 tháng, và từ đó, không ngày nào, chị không kể cho tôi nghe về cô bé lạ mắt đó. Tôi gọi em là cô bé kì quặc, bởi em có một số phận đau đớn kỳ lạ, nhưng cũng bởi không biết bằng sức mạnh thần kỳ nào, em đã khiến một người phụ nữ lạ lẫm như chị tôi rung động đến tận đáy lòng và yêu thương em với sự yêu thương thực sự của một người mẹ, mặc dầu chị tôi không hề có bất kể sợi dây máu mủ nào với em .
Cách đây gần hai tháng, nhiều người mở màn biết đến em khi Báo Điện tử Dân trí đưa tin về một cô bé mới được 7 tháng tuổi, bị cha mẹ bỏ rơi khi mới chào đời. Lúc đó em chưa có tên. Tờ khai trong hồ sơ bệnh viện ghi tên mẹ em là Vũ Thị Dung, do đó, suốt những tháng tiên phong xuất hiện trên cõi đời, em được gọi với cái tên ” con của bà Vũ Thị Dung ” .
Những bác sĩ của bệnh viện Nhi Đồng 2 kể rằng, em được cha mẹ đưa đến đây sau khi chào đời vài ngày trong thực trạng bệnh tình vô cùng nguy kịch. Em bị màng chắn môn vị và bệnh tim bẩm sinh. Mới vài tháng tuổi, em đã phải trải qua những ca phẫu thuật đau đớn, bị di chứng não, nhiễm trùng vết mổ, khung hình lở loét nhiều nơi, bị bệnh đường ruột và phải thở bằng ô xy .

Kể từ lúc em ra đời cho đến ngày em vĩnh viễn ra đi, chưa một ngày nào cơ thể em được giải phóng khỏi đống dây dợ chằng chịt giúp em duy trì sự sống. Những cơn đau hành hạ em mỗi ngày, nhiều hơn bất cứ đứa trẻ sơ sinh nào phải chịu đựng. Nhưng điều bất hạnh nhất với em là sau khi đưa em đến Bệnh viện Nhi đồng 2, cha mẹ em đã bỏ đi, không hề để lại một lời nhắn nhủ, cũng không hề để lại cho em dù chỉ là một cái tên gọi.
Những tháng đầu đời, em sống nhờ sự nuôi nấng của những bác sĩ ở Bệnh viện Nhi đồng 2. Nhưng bệnh tình của em, nếu không có một khoản tiền thực sự lớn thì không hề chữa chạy được. Và em sẽ phải đương đầu với cái chết ngay từ thời gian đó, nếu không được sự nuôi nấng và tình yêu thương từ hàng triệu trái tim fan hâm mộ. Khi bài báo viết về thực trạng của em được đăng tải, có một thông điệp truyền đi như một luồng điện. Người ta bảo nhau rằng hãy cứu lấy em, cô bé tội nghiệp đang nằm thoi thóp trên giường bệnh, mà tính mạng con người hoàn toàn có thể bị rình rập đe dọa bất kể khi nào .
Trước em, tôi chưa khi nào tận mắt chứng kiến một đứa trẻ bị bỏ rơi nào lại nhận được nhiều sự yêu thương và chăm sóc đến như thế. Chỉ trong một thời hạn ngắn, số tiền ủng hộ em đã lên tới 650 triệu đồng. Sữa và gấu bông được gửi đến bệnh viện cho em từ khắp mọi miền quốc gia .
Và điều quan trọng nhất, là dù bị cha mẹ bỏ rơi, em bỗng dưng có hàng nghìn ông bố bà mẹ khác, những người dù không đẻ ra em, nhưng đã thực sự rơi những giọt nước mắt yêu thương chân thành khi tận mắt chứng kiến số phận xấu số của em, tận mắt chứng kiến nỗi đau thể xác mà em đang phải gánh chịu .
Em không có tên, nên những ông bố, bà mẹ đã đặt cho em một cái tên đầy yêu thương. Em được mang tên là Nhân Ái kể từ đó. Cái tên đó, có lẽ rằng là cái tên đẹp nhất mà cuộc sống dành cho em, bởi em đã được sống trong tình yêu thương và sự thánh thiện của rất nhiều con người có tâm hồn cao đẹp .
Kể từ khi biết đến sự sống sót của em trên cõi đời này, bạn đọc cả nước xót thương Nhân Ái bao nhiêu thì lại giận cha mẹ em bấy nhiêu. Họ đã bỏ rơi đứa con mình dứt ruột đẻ ra, ngay cả khi biết con mình đang phải ngày ngày đương đầu với tử thần. Nhân Ái là một đứa trẻ xấu số nhưng can đảm và mạnh mẽ. Vì dù chịu đau đớn đến tột cùng, những đau đớn tưởng như quá sức chịu đựng so với một đứa trẻ chưa đầy tuổi, thì Nhân Ái vẫn hiên ngang chịu đựng nó như một chiến binh can đảm và mạnh mẽ .
Em không rơi nước mắt vì đau đớn thể xác, em không gào khóc như những đứa trẻ khác mỗi khi đau ốm. Có lẽ bởi em đồng cảm được số phận của mình, đồng cảm nỗi đau mà mình đang phải chịu, nên em gật đầu nó, chịu đựng nó như một người anh hùng. Lần khan hiếm mà những bác sĩ Bệnh viện Nhi đồng 2 nhìn thấy nước mắt lăn dài trên má em, đó là ngày người cha đã bỏ rơi em quay lại bệnh viện nói với em những lời ân hận rồi lại lặng lẽ bỏ đi .

Gắn kết những trái tim giữa dòng đời

Suốt 2 tháng trời kể từ khi bé Nhân Ái được fan hâm mộ cả nước biết đến, ủng hộ và yêu thương, tôi vẫn luôn chú ý về ” hiện tượng kỳ lạ Nhân Ái ” Viral trong quốc tế nhỏ bé của tôi, với những người sống quanh tôi : Đồng nghiệp, bạn hữu, mái ấm gia đình. Tôi đã tận mắt chứng kiến một người bạn của mình dù thu nhập chỉ đủ tiêu tốn chật vật, nhưng mỗi ngày chị đều nhịn vài nghìn tiền tiêu tốn trong nhà để ủng hộ cho con gái Nhân Ái của chị. Tôi cũng tận mắt chứng kiến một cô bé 6 tuổi tự tay đút vào lợn số tiền mẹ cho ăn quà vặt ” để mua gấu bông cho em Nhân Ái ” .
Có một người kinh doanh thành đạt trong sự nghiệp nhưng lơ là mái ấm gia đình, vợ con, nhưng kể từ khi được vợ gửi cho link bài viết về bé Nhân Ái bỗng dưng đổi khác tâm tính. Anh cố gắng nỗ lực hết mức hoàn toàn có thể để trở về nhà ăn cơm với mái ấm gia đình nhiều hơn, anh yêu thương và quý trọng mái ấm nhỏ bé của mình nhiều hơn. Và dù việc làm bận rộn, dù thời hạn với anh là vàng bạc, nhưng anh đã làm được một điều mà trước đó chính anh cũng tưởng như mình không khi nào làm được : Anh đã gạt bớt việc làm sang một bên, dành hai ngày trời chỉ để đưa vợ con bay từ TP.HN vào TP TP HCM thăm bé Nhân Ái, sinh linh nhỏ bé đã dạy cho anh biết mình cần phải yêu thương và cần phải sống chậm lại, để không ân hận về những điều đã qua .
Có rất nhiều đứa trẻ trên quốc gia ta bị bỏ rơi như Nhân Ái. Nhưng em là đứa trẻ đã làm lay động trái tim của cả triệu fan hâm mộ trên khắp mọi miền quốc gia. Tôi đã tự hỏi nhiều lần rằng tại sao lại như thế. Nhưng tôi chưa khi nào chắc như đinh rằng mình đã vấn đáp được câu hỏi toàn vẹn này .
Em được yêu thương và đảm nhiệm, có lẽ rằng bởi em đã mang đủ những thiệt thòi, đau đớn, xấu số của cả một kiếp người khi mới sống trên nhân gian được vài tháng. Cũng hoàn toàn có thể bởi đôi mắt em yếu ớt, căng thẳng mệt mỏi, tội nghiệp khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng cảm thấy mình bị ám ảnh. Cũng hoàn toàn có thể bởi hình hài nhỏ bé của em trên chiếc giường trắng toát của bệnh viện đã lay động trái tim của những người có trái tim vô cảm nhất .
Bất kể là vì sao, thì từ khi em Open trong cuộc sống của nhiều ông bố, bà mẹ, họ đã coi em là một phần của đời sống, coi em là một thành viên trong mái ấm gia đình họ. Nếu em biết rằng, vì em mà có những người đàn ông đã từ bỏ thói quen tụ tập rượu chè để hoàn toàn có thể tranh thủ lên mạng đọc những thông tin về tình hình sức khỏe thể chất của em mỗi ngày ; nếu em biết rằng có những người mẹ, buổi sáng khi thức dậy, việc tiên phong họ làm là vào mạng để mong được đọc một dòng thông tin về con gái Nhân Ái của họ ; nếu em biết rằng có những đứa trẻ bữa cơm nào cũng cầu nguyện cho em được lành bệnh, hẳn là em sẽ thấy niềm hạnh phúc vô cùng, sẽ biết rằng mình đã sinh ra trên đời này và làm được những điều đầy ý nghĩa cho cuộc sống .

10 tháng sống trên cõi đời, em chỉ nặng bằng đúng đứa trẻ sơ sinh mới lọt lòng mẹ. Nhưng em đã khiến cho hàng triệu trái tim thổn thức, đã khiến cho không biết bao nhiêu người rơi nước mắt mỗi ngày vì lo lắng cho sự sống của em.–PageBreak–

Thiên sứ đã về trời, nhưng yêu thương còn mãi

Ngày còn thơ ấu, tôi từng vướng mắc không hiểu thiên sứ có thật không, và Thượng đế sẽ đưa thiên sứ xuống nhân gian như thế nào. Tôi có hàng trăm câu hỏi về thiên sứ, bởi trí óc non nớt của tôi khi đó khi nào cũng nghĩ rằng, thiên sứ nhất định phải có đôi cánh như những thiên thần, thiên sứ nhất định phải xinh đẹp, đáng yêu và dễ thương và có nhiều quyền phép .
Nhiều năm đã trôi qua, tôi đã lớn. Và vào đúng lúc tôi đã không hề tin vào thiên sứ từ rất lâu rồi, thì thiên sứ đã Open. Nhưng thiên sứ không có cánh như tôi tưởng tượng. Thiên sứ không có quyền phép gì đặc biệt quan trọng. Tôi đã nhìn thấy thiên sứ trong hình hài của một đứa trẻ yếu ớt, ngày ngày đấu tranh với bệnh tật. Em không nói được, không cười được, em không hề tự hít thở lấy khí trời, nhưng em có một quyền phép vô cùng đặc biệt quan trọng : Em có sức mạnh tạo ra yêu thương và kết nối yêu thương giữa triệu con người .
Kể từ khi em Open trong cuộc sống của nhiều ông bố, bà mẹ Việt, em đã được mọi người gọi là thiên sứ. Bởi trước đó, những ông bố, bà mẹ đó hoàn toàn có thể đã đi qua nhau giữa dòng đời, nhưng họ không hề biết đến sự sống sót của nhau. Họ thậm chí còn còn chơi xấu nhau, còn tất bật, đo lường và thống kê để cho người kia phần thua thiệt, để vun vén cho cá thể mình .
Nhưng cái ngày mà em Open trong cuộc sống họ, qua đường truyền internet, qua những forum trên mạng, qua những dòng comment, những bài báo, họ đã trở thành những người bạn, người bạn bè, chị em, họ đã trở thành người một nhà bởi họ có cùng một mối chăm sóc, có cùng một tình yêu thương dành cho một trái tim nhỏ bé, chính là em, cô bé Nhân Ái đã giúp họ khơi dậy phần thánh thiện trong trái tim họ, mà hoàn toàn có thể vì đời sống khó khăn vất vả và khắc nghiệt, phần thánh thiện đó đã từng bị vùi sâu, chôn chặt và ngủ quên .
Nó được thức tỉnh khi trái tim của những người đàn ông, đàn bà đó nhìn thấy em, nhìn thấy em với khuôn mặt đau đớn stress, với những vết thương khắp người, với dây dợ chằng chịt nhưng vẫn can đảm và mạnh mẽ chiến đấu để ở lại với cuộc sống dù chỉ là từng giây, từng phút. Nhờ có em, đã có rất nhiều người biết yêu và quý trọng những gì mình có, biết nâng niu niềm hạnh phúc của mình, gìn giữ niềm hạnh phúc đó để không phải nói lời hụt hẫng khi để vuột mất nó .

Càng những ngày sau này, sức khỏe của Nhân Ái càng yếu đi trông thấy. Dù đã được sự ủng hộ, giúp đỡ của triệu tấm lòng, triệu trái tim, dù được dùng những loại thuốc đắt tiền nhất, được các bác sĩ chăm sóc ngày đêm, thì em vẫn mỗi ngày một mỏng manh, yếu ớt hơn. Tất cả những người yêu thương em, những ông bố, bà mẹ của em ở tất cả ba miền Bắc – Trung – Nam đều nín thở theo dõi bệnh tình của em mỗi ngày.
Một tin báo em khỏe lên, những ông bố, bà mẹ gọi điện cho nhau san sẻ niềm vui. Một mẩu tin nhỏ báo bệnh tình của em xấu đi, có những người cha, người mẹ đêm đó mất ngủ, nước mắt tuôn trào. Nhưng trong thâm tâm ai cũng hiểu, cái ngày kinh khủng đó – cái ngày mà không ai muốn nghĩ tới, không ai dám nói ra rồi sẽ đến .
Em yếu ớt và nhỏ bé quá. Dù kiên cường đến mấy, em cũng không hề chiến đấu với ngần ấy bệnh tật, bởi một người lớn cũng khó lòng kiên cường được một thời hạn dài như em đã làm. Dù hiểu điều đó, nhưng những ông bố, bà mẹ vẫn ngày đêm cầu nguyện, cầu cho một phép màu kì diệu sẽ đến với em, giữ em lại với cuộc sống này, dẫu cho cuộc sống còn nhiều đau khổ, dày vò .
Nhưng cái ngày đó ở đầu cuối đã đến. Tất cả những người yêu thương em đều đã sẵn sàng chuẩn bị tâm ý để tiếp đón nó. Vậy mà ở đầu cuối, đêm mùng 6 / 9, khi đôi mắt của em vĩnh viễn khép lại, triệu con tim vẫn vỡ òa, thổn thức vì bàng hoàng, xa xót. Em nằm đó, yên lặng và bình yên. Em chìm sâu trong giấc ngủ dài yên tĩnh, giấc ngủ thanh thản và thoải mái và dễ chịu nhất mà em có được từ khi sinh ra .
Đó là giấc ngủ tiên phong, em không còn phải chịu đau đớn, dày vò. Đó là giấc ngủ tiên phong em được giải thoát khỏi mọi dây dợ, mọi ống thở. Em nhỏ bé và đáng yêu lạ lùng trong chiếc chăn nhỏ. Cứ như là em chỉ đang ngủ say thôi chứ không phải trái tim em đã ngừng đập. Em hoàn toàn có thể ngủ một giấc ngủ dài, để linh hồn của em bay lên thiên đường, về với Thượng đế. Khi em ra đi, có một ngôi sao 5 cánh trên khung trời đã đổi ngôi. Bởi ngôi sao 5 cánh đó biết, có một trái tim nhỏ bé và kì diệu đã không còn đập nữa .
Buổi sáng ngày 7/9, khi cái tin bé Nhân Ái qua đời được truyền đi, kết thúc thiên chức của em ở nhân gian, đã có nhiều ông bố, bà mẹ đưa con cháu mình đến chùa Như Lai để thắp cho em nén hương và tiễn đưa em lên thiên đường. Nghẹn ngào, nức nở và đau đớn vỡ òa, đó là toàn bộ những gì người ta hoàn toàn có thể nhìn thấy trong lễ tang của em ở chùa Như Lai .
Em được những nhà sư ưu tiên cho nằm ngay dưới chân Đức Phật, với hy vọng rằng linh hồn em sẽ được Đức Phật che chở. Trước di ảnh và tro cốt của em, tràn ngập hoa, và gấu bông, tràn ngập tình yêu thương của những người tuy không phải máu mủ ruột thịt nhưng đã yêu thương em bằng tổng thể tấm lòng mình .
Em mất đi rồi, nhưng có người mẹ vẫn nấu cháo cho em mỗi ngày, mang đến phòng bệnh viện nơi em từng nằm, thẫn thờ nhìn căn phòng trống vắng rồi lại lặng lẽ ra về khi nước mắt đã giàn giụa. Cũng có người cha, người mẹ ở tận miền Bắc xa xôi, nghe tin em mất đã vội vã đáp chuyến bay sớm nhất vào TP Hồ Chí Minh, đến ngôi chùa Như Lai để thắp cho con gái Nhân Ái bé nhỏ nén hương tạm biệt .
Họ hẹn nhau ngày quay trở lại để thắp hương cho con, hẹn nhau một buổi gặp gỡ để cùng kể về con gái Nhân Ái bé nhỏ của họ. Có người mẹ đã nghẹn ngào nói : ” Nếu có kiếp sau, nếu được đầu thai làm người, con hãy làm con của mẹ “. Trong dòng người đến thắp hương cho em tại ngôi chùa yên bình đó, có những câu nói thầm thì cất lên : ” Tạm biệt nhé, thiên sứ của tất cả chúng ta ” .
Nhân Ái đã không còn nữa. Em đã kết thúc hành trình dài ngắn ngủi của mình. Nhưng đó là một hành trình dài có ý nghĩa : Hành trình đó đã mang lại yêu thương cho cuộc sống. Nhân Ái không còn nữa, nhưng số tiền mà bạn đọc cả nước ủng hộ cho em sẽ được dùng để tương hỗ nhiều đứa trẻ bị bỏ rơi khác. Em không còn nữa, nhưng những người bố, người mẹ trên khắp những nẻo đường quốc gia đã nguyện sẽ lấy ngày giỗ của em làm ” Ngày Nhân Ái ” – ngày nhắc nhở họ hãy luôn biết yêu thương cuộc sống và những người xung quanh – ngày nhắc nhở họ hãy làm nhiều điều thiện hơn nữa để cuộc sống thêm tươi đẹp .
Ngày Nhân Ái qua đời, sau một thời hạn nín thở chờ đón, sau cuối cha mẹ đẻ của em cũng Open, thắp cho em nén hương và nói với em những lời xin lỗi của bậc sinh thành nhưng đã bỏ rơi em khi em lâm trọng bệnh. Vì yêu thương em, có rất nhiều ông bố, bà mẹ đã lên án, trách móc cha mẹ đẻ của em. Nhưng tôi thì mong rằng, tất cả chúng ta hãy thứ tha cho sai lầm đáng tiếc của họ. Phật đã dạy rằng : ” Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung ” .
Chúng ta hãy lấy sự khoan dung đó làm lễ vật để nguyện cầu cho bé Nhân Ái. Bởi tôi tin, khi nhắm mắt lại và đi về phía thiên đường, em đã tha thứ cho toàn bộ những lỗi lầm của người lớn, để chỉ mang theo cái tâm bình yên và tình yêu thương của tổng thể mọi người đã dành cho em trong những ngày ngắn ngủi em ở giữa nhân gian. Tôi tin là em đã tha thứ, thậm chí còn là chưa khi nào trách móc những bậc sinh thành của mình. Bởi một lẽ đơn thuần : Em là thiên sứ giữa nhân gian. n

Đôi mắt của Nhân Ái – những hình ảnh sẽ còn sống mãi.

Bé Nhân Ái – chiến binh quả cảm trong cuộc hành trình dài ngắn ngủi đầy đau đớn giữa nhân gian .
Tạm biệt thiên sứ .
Cầu nguyện cho Nhân Ái trong nước mắt của yêu thương và mất mát

Source: https://vvc.vn
Category : Nhân Ái

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay