Chùa Bửu Đà
Giờ đây, con mới biết trên đôi vai cha mẹ nặng nỗi nhọc nhằn lo toan trong đời sống, lòng mẹ cha muộn phiền khi con trái nghịch. Thế mà con có biết đâu ? Thời gian, nỗi nhọc nhằn và phiền muộn chồng chất ấy sẽ cướp đi kho tàng quý giá nhất của đời con .Mùa thu lại quay trở lại trên quê nhà yêu dấu, mùa thu mang một sắc thái trầm lặng, u buồn nhưng nên thơ và đầy ý vị. Mùa thu còn là mùa báo hiếu cho mẹ cha hiện tiền và nhiều đời nhiều kiếp, đồng thời cũng là mùa chư Tăng tự tứ.
Thông lệ hằng năm cứ vào độ trăng tròn tháng 7, mọi người con Phật từ khắp miền xuôi quay về miền ngược, từ thâm sơn hẻo lánh cho đến hải đảo xa xôi, tất cả đang lắng lòng hướng về đấng tối cao vô thượng, đó là hai đấng sinh thành.
Người Phật tử hiểu được chân như Phật Pháp, được hun đúc niềm tin “ hiếu hạnh vi tiên ”. Phụ mẫu công ơn đều trọng, nhưng vì người con được thân mật mẹ nhiều hơn, Mẹ đã khổ vì con từ lúc mang nặng đẻ đau cho đến khi con lớn khôn nên người : “ Ân cha lành cao như núi Thái Đức mẹ hiền sâu tợ biển khơi Dù cho dâng trọn một đời Cũng không trả hết ơn người sanh ta ” “ Mẹ già như chuối ba hương Như sôi nếp mật, như đường lía lau Tình thương bể rộng trời cao Nuôi con cơ cực mẹ nào hà công ” Hãy đem Phật Pháp về “ dâng ” cho cha mẹ
Ảnh minh họa.
Mẹ ơi ! Cha ơi ! Tiếng gọi mẹ, tiếng gọi cha mà từ khi con mới bập bẹ cho đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết được chiều sâu. Khi con khát, dòng sữa mẹ ngọt ngào thấm vào lòng con như nước Cam Lồ vô giá. Khi con mới biết ăn, mẹ cha là người mớm cho con từng muỗng cháo, từng muỗng cơm. Mẹ nâng niu hát ru con ngủ bằng tiếng à ơi diệu hiền êm ả dịu dàng : “ Gió mùa thu mẹ ru con ngủ Năm canh dài thức đủ vừa năm ” Mẹ cơ cực một đời nuôi con khôn lớn, chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nuốt đắng nhổ ngọt, bồng ẩm nuông chiều, bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn. Hình ảnh mẹ hiền một nắng hai sương, buôn tảo bán tần, mẹ đã đánh đổi cả một cuộc sống xuân sắc chỉ vì lo cho tương lai của con mình “ Đành khó nhọc nuôi dưỡng đàn con dại Gạt ưu tư dầm dãi thu đông Nắng se sám má xuân hồng Gót son tố nữ bùn phong kín bùn ” Không có bút mực nào, không có ngôn từ nào miêu tả hết công ơn bát ngát trời biển của cha mẹ : Ngôn ngữ trần gian là túi rách nát Đựng sao đầy hai tiếng mẹ cha ! Mẹ cha nuôi con biển hồ lai láng
Tình vẫn sâu dù máu cạn dòng Giờ đây, con mới biết trên đôi vai cha mẹ nặng nỗi nhọc nhằn lo toan trong đời sống, lòng mẹ cha muộn phiền khi con trái nghịch. Thế mà con có biết đâu ? Thời gian, nỗi nhọc nhằn và phiền muộn chồng chất ấy sẽ cướp đi kho tàng quý giá nhất của đời con. Trong tích tắc thiêng liêng này, con lại nhớ về hình ảnh của mẹ cha vô cùng, nhưng rồi cũng đành thở dài để gởi theo mây trắng gió ngàn : Nhìn vào đêm hôm mông lung Khát khao tìm lại tưởng tượng mẹ hiền Một trời thương nhớ xây thành Mây buông tóc rối nửa vành tang thương Cánh chim bạt gió kêu sương Đóa hồng rã cánh, lòng vương vấn sầu Đến lúc ấy, con có ân hận tiếc thương, than phiền cũng không hề tìm lại hình bóng mẹ cha hiền lành. Khi con muốn dâng lên cho mẹ một bát cơm, một chén cháo, một tách trà, biểu lộ một cử chỉ yêu thương thì mẹ cha đã biền biệt xa vời. Ôi ! Đau xót vô vàn, có nỗi đau đau xót nào bằng nữa mẹ cha ơi ! Giờ đây, con muốn trở về bên gối cha mẹ, để được nhìn sâu vào đôi mắt mẹ, đôi mắt của cha, nhìn thật lâu, thật kỹ để biết rằng mẹ cha đang sống, đang ngồi bên con. Con sẽ hôn lên đôi gò má nhăn nheo của cha, áp mặt vào đôi tau gầy guộc của mẹ đã từng ấp ủ, vuốt ve con qua bao năm tháng mỏi mòn. Và đây … …, những đóa hồng thắm, xin hãy sang chảnh cầm lên tay thật nhẹ nhàng, thật triều mến cài lên ngực áp ch những ai còn mẹ để cho đóa hoa nở vị ngọt thơm lành, cho yêu thương bay khắp mọi miền của quốc gia. Cũng xin chia buồn cùng ai xấu số, sớm mất mẹ, mất cha, và cũng xin sang chảnh nâng niu, nhìn thật kỹ cành hoa trắng xót xa, cài lên ngực áo để tưởng niệm hình bóng mẹ cha hiền quá vãng. Ta sẽ khóc rức lên và kêu gào thật lớn : “ Mẹ ơi ! Cha ơi ” nhưng mẹ cha đã biền biệt xa vời. Ôi ! Còn đâu nữa, còn đâu ! Mẹ ơi ! Cha ơi ! Mẹ cha đã vĩnh viễn xa con, con đã mất đi ý nghĩa sống của cuộc sống. Mẹ cha mất rồi, con mất đi toàn bộ : Mùa Vu Lan con cài hoa trắng Mùa Vu Lan con vắng mẹ hiền Nhìn người ta bông hồng cài áo Nhìn lại mình màu trắng cô miên Con nghẹn ngào bật ra tiếng khóc Thương mẹ nhiều nhưng chẳng biết làm thế nào ? Mẹ của con hơn vàng hơn ngọc
Mẹ mất rồi con mất một tình thương
Hôm nay mùa Vu Lan lại về, con tìm lại hình bóng mẹ hiền trong tình thương yêu chan hòa điệu sống của người Phật tử để nhớ mẹ cha, để nhớ về công ơn trời biển của mẹ cha:
“ Mẹ cha có nghĩa là tổng thể Là cho đi không đòi lại khi nào ”