Về tên truyện: Sau khi đọc được vài chương thì bạn mới bàng hoàng nhận ra Archimedes chính là Ạc-si-mét trong sách giáo khoa của bạn hồi nhỏ, vậy mà bạn còn dám đọc thành A chi me đét mới ghê chứ. Nói chung, Archimedes không liên quan gì đến truyện ngoại trừ việc để lại một giai thoại đóng vai trò chất xúc tác tình cảm ban đầu của hai nhân vật chính. Cửu Nguyệt Hi còn có một cuốn nữa tên “Freud yêu dấu” làm mình tự hỏi bà này hổng lẽ xài chiêu đặt tựa dựa hơi những cái tên huyền thoại? Hết nhà vật lý học đến nhà tâm lý học nức danh lịch sử, mà vai trò của cái tên họ không mấy liên quan tới tác phẩm, làm mình ban đầu cứ tưởng Archimedes là nam chính cơ. :))
Về nội dung:
Đây là một cuốn trinh thám – ngôn tình theo mô típ nhà tâm lý học thiên tài vs gái đẹp ( có vẻ như ) ngây thơ. Tới đây hẳn nhiều người sẽ nhớ tới “ Hãy nhắm mắt khi anh đến ” của Đinh Mặc với một Bạc Cận Ngôn thiên tài lập dị. Ngôn Tố a. k. a S.A Yan a. k. a nam chính của truyện này của là một nhân vật được phác họa như vậy : thiên tài – lập dị – nhà logic học. Nhưng theo mình chất lượng của quyển này phải nói là hơn HNMKAD hẳn một bậc, tác giả có khám phá sâu về tâm ý và sinh vật học tế bào, toàn cảnh truyện ở Mỹ, nhân vật tên tiếng Anh và sử dụng nhiều câu, từ tiếng anh, thậm chí còn ngữ pháp tiếng Anh được dùng để chơi chữ cũng rất tiếp tục. Lối viết của Đinh Mặc khiến người ta có cảm xúc chém gió nhưng lối viết của Cửu Nguyệt Hi cho người ta một cảm xúc chuyên nghiệp, mưu trí và tinh xảo. Câu chuyện được dẫn dắt không quá phô và cách gài manh mối, đẩy diễn biến, tạo disaster cho cảnh cũng rất chuyên nghiệp, quyến rũ, gây giật mình và khiến người ta không hề ngừng đọc dù đây là một câu truyện cực kỳ dài ( 8 quyển ) .
Thành công của Cửu Nguyệt Hi ngoài việc dựng truyện và dẫn dắt tốt, theo mình còn ở việc kiến thiết xây dựng nhân vật Ngôn Tố – nhân vật đinh của câu truyện này. Khác với hình mẫu chuyên viên tâm lý học lập dị mà Bạc Cận Ngôn phủ bóng lên nhiều fan ngôn tình, Ngôn Tố cũng lập dị, cũng thiên tài, nhưng lại sinh động hơn rất nhiều. Mở đầu, Cửu Nguyệt Hi ra mắt một toàn cảnh hoành tráng hứa hẹn nam thần khủng cho câu truyện, sau đó, lại mở màn dìm anh thành một cậu nhóc thiên tài tánh tình trẻ con học người lớn tiếp xúc với người thông thường. Đọc mà mình cứ lăn lóc tấm tắc khen, như gặp được Sheldon version ngôn tình vậy, không ngờ lại có ngày mình đọc được một cuốn ngôn thiết kế xây dựng nhân vật mê hoặc đến vậy. Thông thường, tác giả ngôn tình dù có cố kiến thiết xây dựng một nhân vật lập dị và kì quặc đến thế nào thì con đường tăng trưởng tình cảm nhân vật cũng rập khuôn trong một số ít mô típ tiêu biểu vượt trội ( nếu không muốn nói cuối dùng đều dẫn về H – tiềm năng tối thượng : v ). Sự tăng trưởng quan hệ trong Archimedes dù không trọn vẹn thoát ly những mô típ đó, nhưng lại mang nét độc lạ riêng, tình cảm nam nữ chính tăng trưởng tự nhiên chứ không hề mang yếu tố tình dục vào để làm mồi thôi thúc, yếu tố ám chỉ tình dục được dùng để đánh bóng góc nhìn ý thức, hai anh chị ngồi bàn về khoa học tình dục cũng ít có vui lắm. : v Mà, Ngôn Tố sau khi yêu IQ cũng không hề tụt dốc không phanh như một cơ số nam chính ngôn tình khác, vẫn giữ được truyền thống lập dị và nhí nhảnh của mình, việc giữ được truyền thống trung trinh trước và sau yêu là một việc mình nhìn nhận cao trong phần xây dựng hình tượng nhân vật này, vì thông thường rất nhiều tác giả ngôn đi vào lối mòn “ bá đạo hay ghen dạo ” .
So sánh với hình tượng Ngôn Tố thì hình tượng Chân Ái không ổn bằng. Là một nhân vật xu thế ngây thơ lơ tơ mơ, Chân Ái còn mang trong mình những trách nhiệm : mưu trí, quá khứ biến thái, tâm ý đôi lúc cũng biến thái. Ban đầu sự phối hợp này còn tạo được mê hoặc, nhưng càng về sau sự vô lý trong tính cách càng nhiều, có cảm xúc như nhân vật này bị đa nhân cách vậy, nếu không thì được Mary Sue hóa quá nhiều .
Phải nói là, càng đọc mình càng thích quyển này, có cảm xúc như đọc truyện Tây bestseller phối hợp với ngôn tình vậy, một sự tích hợp thuần thục và hấp dẫn đến không hề rời, đến nỗi mình còn đặt ra tiềm năng phấn đấu là phải được như thế này nữa. Nhưng về cuối ( đơn cử là sau H ), ấn tượng đẹp của mình đã bị đập bể trọn vẹn .
Sau đây là spoiler alert tức báo động có xì poi, xin hãy cân nhắc trước khi xem.
Cha bà nội nó chớ ta nói tức cực kỳ tức cái kết thúc của truyện này luôn. Thiệt không hiểu bà Cửu Nguyệt Hi bị cái qq gì mà tự nhiên tới cuối động kinh viết một cái kết không hề dở hơn được. Tưởng đoạn vạch trần hội Holy là disaster cuối, ai dè xử lý xong disaster này rồi mà vẫn còn liên tục cẩu huyết. Này giống như đánh xong trùm cuối cái mạng lưới hệ thống thông tin xin lỗi bạn phải quánh thêm 1 con nữa trong khi hp thì méo còn vậy. Mà càng về cuối càng sến, Ngôn Tố bày tỏ tình cảm sến, cầu hôn sến, những thể loại đau khổ dây dưa khúc cuối cũng sến nốt. Có cảm tưởng như Cửu Nguyệt Hi muốn nâng tầm kết thúc, đẩy xích míc lên tới đỉnh điểm như cố quá thành quá cố, làm hỏng cả mạch diễn biến luôn. Cá tính nhân vật, mạch diễn biến vốn không thay đổi thì tới gần cuối bị đảo lộn hết lên. Cả hai bạn bè A B cũng bị sến hóa quá nhiều, hư mất cả hình tượng biến thái dày công dựng lên. Mà tức nhất là khúc kết thúc, Arthur la lên Chân Ái có thai, xong Ngôn Tố thì mất trí nhớ. Cha bà nội nó chứ quát đờ phắc ? A du kít đinh mi ? Kết thúc mở kiểu đem con bỏ chợ hả bà nội, không có tí xu thế nào luôn, không để lại ấn tượng và giá trị gì luôn. Muốn 1 trong hai chết thì giết đại cmn đi, còn níu kéo cẩu huyết nhau làm cái qq gì, ức chế không chịu được. Cái kết này đã đẩy cả một quyển truyện dài và chất xuống tầm biến chất, kết vội, bẻ cong hình tượng nhân vật vốn có, phần nhiều hủy cả câu truyện, khiến mình tuyệt vọng tràn ngập. Chưa kể đến cuối truyện vẫn chưa xử lý được 1 số ít xích míc và nghi vấn, ví dụ điển hình quan hệ giữa A và B là gì ? Tại sao Âu Văn lại tận tâm với Chân Ái đến vậy khi CIA chỉ lừa Chân Ái ? Lỗ hổng logic rất nhiều, khiến Cửu Nguyệt Hi phạm vào lỗi mà Đinh Mặc thường phạm : ôm đồm, gió to, phải tội Đinh Mặc còn viết HE, cái này thì BE – bad ending luôn. ( Nhắc BE lại nhớ Phú Giang =)) )
Lại thêm vào mục nhân vật yêu thích: Từ đầu cho đến đoạn H, mình cực kỳ thích hai nhân vật A, B – Arthur, Bert, cụ thể là thích Bert hơn cả. Nói chung mình dễ thích mấy nhân vật biến thái mà đẹp trai kiểu này lắm, chưa kể đặt tên theo chữ cái vầy kêu oai ra phết. Ban đầu tưởng A và B là anh em sinh đôi, xong thấy cái vụ mắt khác màu thì tưởng Bert là người nhân bản của Arthur. Đoán già đón non cho đã cuối cùng bà tác giả lại hổng thèm tiết lộ, tức. -__- Nếu không tiết lộ thì còn nhấn nhá mấy chỗ A và B coi nhau như thể tay chân làm chi? Tui đọc nhiều khi còn YY A với B là đam mỹ còn Chân Ái là bánh bèo đó. -__- Cơ mà khổ ghê, bạn Bert còn ngầu oách xì lách cute ở khúc cuối, còn bạn Arthur thì kết thúc trong một tư thế hèn mọn quá thể, quá uổng quá tội cho bạn A, thôi hai bạn quay về yêu nhau luôn đi cho lành. :))
Túm cái quần váy lại, trên bình diện ngôn tình hiện nay thì Archimedes thân yêu là một quyển đáng đọc (trừ cái kết), nên đề cử mình đưa ra là hãy đọc đến hết đoạn H, xong tự huyễn đó là HE vui cả làng, vừa thỏa mãn vừa đỡ tức đỡ tốn thời gian. :))
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …