“Đưa tiền bồi thường không được sao? Có cần phải tính toán lấy về nhà không? anh nói xem mấy người chúng tôi cũng không phải là chưa chạm qua đàn bà, nếu cứ đụng phải kết hôn, hậu viện kia còn không phải đốt hết sạch…”
Ý của Âu Dương Phong, không phải anh chưa có nghĩ tới, chẳng qua là, cô cùng với những người đàn bà trước kia đụng chạm qua không giống nhau.
Diệp Bắc Thành buông ly rượu xuống, nghiêm trang nói: “Không phải người nào cũng đều có thể dùng tiền để giải quyết.”
Nhớ tới câu nói của Du Tĩnh Nhã: “Tôi không phải đi bán thân.” Anh không tự chủ gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Anh còn cười sao? Nếu anh không nghe lời của tôi, tương lai có lúc anh sẽ khóc!” Âu Dương Phong buồn bực rót ly rượu chát uống một hơi cạn sạch.
Bên trong phòng chiếu ánh sáng màu đỏ nhạt ở trên gương mặt gần như hoàn mỹ của Diệp Bắc Thành, dựa theo điều kiện của anh đàn bà muốn gả cho anh nhiều không kể xiết, sở dĩ anh đồng ý yêu cầu của Du Tĩnh Nhã, chính là vì thái độ cô không vì lợi ích mà mê muội tâm can.
Không muốn phụ nữ là để cho người tỉnh tâm, cô sẽ không cần một thứ mà anh không thể cho được, ví dụ như, tình yêu.
“Người đàn bà này không đơn giản.” Âu Dương Phong trầm mặc trong chốc lát, tổng kết ra nguyên nhân.
Anh đem cánh tay khoác lên bả vai Diệp Bắc Thành, dùng giọng khẳng định hỏi: ” có phải cô ta không cần tiền hay không?”
Diệp Bắc Thành gật đầu.
“Vậy anh không nhìn ra dã tâm người phụ nữ này sao?” Nhướng mày một cái: “Gả cho anh, tương đương có tài sản vô tận, lợi ích trước mắt tính là cái gì!”
“Cô ta cũng không biết thân phận của tôi.” Diệp Bắc Thành nhấn mạnh.
“Đàn bà đều là người tính toán, anh không thể hồ đồ được đâu.” Âu Dương Phong thở dài nặng nề, ít nhất anh sợ bị mưu hại…
môi mỏng hấp dẫn cong lên độ cong mê người, Diệp Bắc Thành đốt một điếu thuốc, tùy ý nói: “Tôi so với anh còn tinh mắt hơn.”
Ít nhất, anh sẽ không đem một con cọp nhìn thành con cừu trước khi cưới.
Âu Dương Phong bị nhìn chằm chằm trong thời gian dài, lo âu cho quyết định của anh, cũng có thể làm cho người ta hiểu được…
Coi như không có ánh mắt đồng tình của Diệp Bắc Thành, anh cúi đầu để lại một câu: Người anh em, một câu khuyên thành thật, có nghe hay không tùy anh ——
“Lưu một người phụ nữ anh không thương ở bên người, đây không phải là phương thức để anh quên Dương Thiên Tuyết tốt nhất.”
“Đưa tiền bồi thường không được sao? Có cần phải tính toán lấy về nhà không? anh nói xem mấy người chúng tôi cũng không phải là chưa chạm qua đàn bà, nếu cứ đụng phải kết hôn, hậu viện kia còn không phải đốt hết sạch…”Ý của Âu Dương Phong, không phải anh chưa có nghĩ tới, chẳng qua là, cô cùng với những người đàn bà trước kia đụng chạm qua không giống nhau.Diệp Bắc Thành buông ly rượu xuống, nghiêm trang nói: “Không phải người nào cũng đều có thể dùng tiền để giải quyết.”Nhớ tới câu nói của Du Tĩnh Nhã: “Tôi không phải đi bán thân.” Anh không tự chủ gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.”Anh còn cười sao? Nếu anh không nghe lời của tôi, tương lai có lúc anh sẽ khóc!” Âu Dương Phong buồn bực rót ly rượu chát uống một hơi cạn sạch.Bên trong phòng chiếu ánh sáng màu đỏ nhạt ở trên gương mặt gần như hoàn mỹ của Diệp Bắc Thành, dựa theo điều kiện của anh đàn bà muốn gả cho anh nhiều không kể xiết, sở dĩ anh đồng ý yêu cầu của Du Tĩnh Nhã, chính là vì thái độ cô không vì lợi ích mà mê muội tâm can.Không muốn phụ nữ là để cho người tỉnh tâm, cô sẽ không cần một thứ mà anh không thể cho được, ví dụ như, tình yêu.”Người đàn bà này không đơn giản.” Âu Dương Phong trầm mặc trong chốc lát, tổng kết ra nguyên nhân.Anh đem cánh tay khoác lên bả vai Diệp Bắc Thành, dùng giọng khẳng định hỏi: ” có phải cô ta không cần tiền hay không?”Diệp Bắc Thành gật đầu.”Vậy anh không nhìn ra dã tâm người phụ nữ này sao?” Nhướng mày một cái: “Gả cho anh, tương đương có tài sản vô tận, lợi ích trước mắt tính là cái gì!””Cô ta cũng không biết thân phận của tôi.” Diệp Bắc Thành nhấn mạnh.”Đàn bà đều là người tính toán, anh không thể hồ đồ được đâu.” Âu Dương Phong thở dài nặng nề, ít nhất anh sợ bị mưu hại…môi mỏng hấp dẫn cong lên độ cong mê người, Diệp Bắc Thành đốt một điếu thuốc, tùy ý nói: “Tôi so với anh còn tinh mắt hơn.”Ít nhất, anh sẽ không đem một con cọp nhìn thành con cừu trước khi cưới.Âu Dương Phong bị nhìn chằm chằm trong thời gian dài, lo âu cho quyết định của anh, cũng có thể làm cho người ta hiểu được…Coi như không có ánh mắt đồng tình của Diệp Bắc Thành, anh cúi đầu để lại một câu: Người anh em, một câu khuyên thành thật, có nghe hay không tùy anh ——”Lưu một người phụ nữ anh không thương ở bên người, đây không phải là phương thức để anh quên Dương Thiên Tuyết tốt nhất.”