Khi chúng ta còn trẻ, thì chúng ta luôn nghĩ trong đầu là cái gì mất đi thì luôn có thời gian để có thể lấy lại được. Tôi và chắc chắn cái suy nghĩ đó là sai hoàn toàn. Chúng ta không hề biết rằng, có những thứ chỉ cần chúng ta làm mất đi một lần mà thôi thì ta sẽ không bao giờ có thể lấy lại được nó, và có thể khi lấy lại thì nó cũng sẽ bị méo mó, không trọn vẹn như ban đầu nữa. Và niềm tin của con người chúng ta cũng vậy, nó giống như là một tờ giấy, một khi đã vò nát nó rồi thì cũng chẳng bao giờ có thể phẳng trở lại như ban đầu được nữa. Chúng ta luôn cảm thấy ngại khi bước vào cuộc đời của một ai đó, ngày yêu một ai đó. Bởi vì chúng ta sợ, sợ khi chia tay, sợ khi phải quên một thứ gì đó, và sợ phải bắt đầu một mối quan hệ mới. Chúng ta bỗng nhận ra sau tất cả những cuộc tình đã đi qua, thì dù cho cố đến bao nhiêu, bên nhau lâu như thế nào, in dấu sâu đậm ra sao, thì cuối cùng tình yêu nó cũng hết, người ra đi sẽ chẳng bao giờ để lại cho chúng ta những hy vọng mà chỉ toàn thất vọng. Chúng ta không thể hiểu được tình yêu là gì, có lẽ nó chỉ là những thứ hào nhoáng và làm cho chúng ta mờ mắt, bị lạc hướng khi rơi vào tình yêu, bởi vì thực tế tình yêu đau khổ hơn những gì mà chúng ta nghĩ. Và cuối cùng thì cũng chẳng còn lại gì nữa. Chẳng có ai trên cuộc đời này sống với một trái tim nguyên vẹn, ai ai cũng đều có những phết thương trong lòng của mình.
Hầu hết chúng ta đều mất đi thứ tình yêu mà ta đã đặt bao nhiêu niềm hi vọng vào đấy, ta từng nghĩ rằng nó sẽ thật hạnh phúc. Thứ đắt nhất trên cuộc đời này đó chính là niềm tin, và một khi lòng tin đã bị đánh mất thì tình yêu cũng chẳng còn mùi vị gì nữa cả. Khi niềm tin đã chết đi thì cuộc tình đó cũng chẳng còn lại gì. Và khi chúng ta mất hết niềm tin vào một ai đó, thì mọi từ ngữ mà người đó phát ra dù thật lòng hay dù cho có chân thành đến đâu, thì ta vẫn thấy ở đâu đó vẫn có mùi của sự dối trá.