[Review đam mỹ] Thiên quan tứ phúc

Review : Thiên quan tứ phúc
Tác giả : Mặc Hương Đồng Xú .
Tình trạng : Hoàn ( 250 chương )

Couple: Hoa Thành x Tạ Liên

Bạn đang đọc: [Review đam mỹ] Thiên quan tứ phúc

Nhà edit : Ám Dạ Cung

* * *
Ôi mình thích đam mỹ của chị Mặc Hương Đồng Xú lâu rồi mà giờ đây không kiềm chế được nữa nên phải ngoi lên review một bài đây =))
Đầu tiên là nói về phong thái cá thể đi. Chị Xú gây ấn tượng so với mình với tài nghệ là biến một câu truyện ngược luyến tàn tâm thảm không nỡ nhìn thành một câu truyện tưng tửng đáng yêu và buồn cười vl. ( Chắc là do kể theo góc nhìn của bạn thụ, mà bạn thụ trong truyện của chị đều có đầu óc phi nhân loại luôn rồi =)) Từ Thẩm Thanh Thu, Ngụy Vô Tiện đến Tạ Liên, tuổi đều đã cao ( =))), kinh qua quá nhiều thăng trầm nên mặt đã đủ dày và dây thần kinh đã đủ thô để ứng phó với mọi chuyện dở hơi cám lợn trên đời mà tim không đập mắt không chớp miệng không há mặt không đỏ, miệng lưỡi thì thôi rồi, thở ra câu nào là làm người khác cứng họng câu ý ) Bối cảnh truyện không quá mới, plot cũng đặc biệt quan trọng nhưng mà cách kể và dẫn dắt diễn biến thì lại khiến người đọc thấy hứng thú. Ví dụ Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện đi, tóm tắt diễn biến là sư phụ vì một lí do bất đắc dĩ phải đá đồ đề xuống núi, vài năm sau đồ đệ trở thành Ma đầu về báo thù ; sư phụ vì đồ đệ mà mất hết thanh danh, nhưng vẫn cam lòng tư bạo để cứu đồ đệ, tương ái tương sát một hồi mới nhận ra tình cảm của nhau bla ble … Đọc plot thì chẳng thấy hài chỗ nào mà đọc truyện thì đáng yêu không hề tả, một ổ manh manh luôn =)))
Thứ hai là mình cực kỳ thích cách chị ý thiết kế xây dựng cho mỗi nhân vật một cố sự. Tức là, nhân vật hiện ra không chỉ có hiện tại, mà còn có quá khứ, thậm chí còn cả tương lai. Mà mỗi một cố sự ấy lại link với một cố sự khác, vẽ ra toàn cảnh của một câu truyện. Không có nhân vật nào cho vào là thừa thãi, mỗi một người đều là một mắt xích quan trọng, là một huyền bí sẽ từ từ được hé lộ. Mình thích cả cái kiểu mà “ đi ngược ”, tức là qua những manh mối của hiện tại mà lần dần về quá khứ ý, khá là hack não, nhu yếu phải tâm lý =)) ( Nhiều lúc mình cứ do dự là không hiểu não những chị ý dung tích lớn tới đâu mà nghĩ ra lắm diễn biến lắm câu truyện thế )
Hự, thôi, quay về với truyện cần review nào ~
Mình là team sủng thụ nhưng mà ở bộ này lại cực kỳ thích bạn công luôn =)) Bạn ý tên Hoa Thành aka Tiểu Hồng Hồng aka Tiểu Bông Bông =)) Cái tên nói lên tính cách, đọc tên đã biết bạn ( hơi bị ) hoa lệ màu mè rồi. Da trắng như tuyết, áo đỏ hơn lá phong, nickname Huyết Vũ Thám Hoa, ý là che hoa dưới mưa máu, diễm lệ quá diễm lệ quá : > Bạn ý thích làm mưa máu, thích đứng trong mưa máu che ô ( cho đẹp ), bạn ý đi đến đâu cũng phải có một rừng bươm bướm bạc lấp lánh lung linh lấp lánh lung linh đi theo đến đấy ( ôi hoa lệ quá ). Tuy tuổi đời bạn ý ít cũng phải 800 năm mà lúc nào bạn ý cũng thích hóa thân thành thiếu niên 17 tuổi ngây ngô non nớt đi ( dụ dỗ ) theo Tạ Liên ( cầu sủng sủng ), đã thế lại còn luôn mồm gọi ca ca ngọt xớt. Nhưng không sao, mốt giờ đây là mỹ công cường thụ mà, công càng có vẻ như dịu dàng êm ả, càng có vẻ như xinh đẹp yếu ớt ngây thơ thì lại càng nguy hại ( hihi ) .
Nhưng đương nhiên mình thích bạn ý không phải vì bạn ý đẹp, mà là bạn ý sủng thụ và si tình vl. Vì người, sở hướng phi mỹ. Đại khái là quá khứ bạn ấy không đủ năng lực bảo vệ Tạ Liên khiến Tạ Liên chịu khổ sở, vì vậy bạn ấy mới dốc lòng tu luyện tìm đủ mọi cách để trở nên can đảm và mạnh mẽ, để hoàn toàn có thể nói với Tạ Liên “ Huynh muốn làm gì cũng được ”. Ôi ta nói nói sủng đến trời luôn mà T ^ T
À phải rồi mình có một quan tâm đó là khi đọc bộ này thì nên đọc tỉ mỉ một chút ít, đừng bỏ sót chi tiết cụ thể nào cả vì không chi tiết cụ thể nào thừa đâu. Mình là một con chuyên đọc lướt lướt nên đã ngậm quả đắng rồi. Lúc đầu tâm lý nông cạn hời hợt cứ tưởng mấy thứ bạn Bông đeo chỉ là đồ trang sức đẹp cho vui thôi chứ, không ngờ đều gắn với Tạ Liên hết cả. Từ hạt sinh vật biển đỏ, nút kết đỏ trên ngón tay, cả tán ô đỏ, đều có ý nghĩa. Thậm chí đến cả từng lời Hoa Thành nói cũng là những lời mà trước đây bạn ý đã từng nói, hoặc Tạ Liên nói với bạn ý. Thế mới nói là si tình nha, quá si tình nha, ôi trái tim tôi ; ; __ ; ;
Còn về Tạ Liên thì mình lại không có phản hồi gì mấy hihi. Chỉ cảm thấy con người này khá mê hoặc, sức sống déo dai, như một con gián đập mãi không chết, chỉ cần chừa cho nó một hơi thở thì ngay sau đó nó vẫn bật dậy nhảy nhót như thường. Mình chỉ ấn tượng đoạn Tạ Liên bị dồn ép đến mức phải thầm hô cứu trong lòng, ý là dù là thần tiên cũng không phải ba đầu sáu tay, không phải thân thông quảng đại đến mức hoàn toàn có thể làm được toàn bộ mọi chuyện. Có những thứ không phải muốn là hoàn toàn có thể đổi khác được. Có 1 số ít kẻ huênh hoang cho rằng “ Mệnh bởi ta không bởi trời ”, chung quy cũng chỉ là bồng bột tuổi trẻ mà thôi. Chống được lúc này nhưng chưa chắc đã trống được lúc khác. Vận mệnh tự có an bài, cái này hủy thì cái này sinh, cứ thể mà luân hồi hoạt động .
Như tác giả đã nói khởi đầu, đây là một câu truyện đưa ra nhiều trường hợp phải lựa chọn. Chọn cứu người này hay giết người kia, chọn nhân nghĩa hay chọn vi kỉ, điều này không phải ai cũng làm đúng được, hay thậm chí còn chẳng có đúng sai. Cũng không có điều gì xảy ra là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có tiền căn hậu quả của nó, thao tác xấu ắt sẽ bại lộ, thao tác tốt sẽ có báo đáp về sau vân vân. Ôi, nói như vậy không có nghĩa là đây là một bộ truyện giảng đạo nghĩa, chẳng qua là mình nói vớ vẩn tí thôi =))
Vì truyện chưa hoàn nên có rất nhiều nghi vấn chưa được lý giải, thôi thì mình chỉ review đến đây thôi. Hơi ngắn và hơi nhảm nhưng mà hy vọng những bạn sẽ thử tìm đọc và hứng thú với bộ truyện này. Cảm ơn : >

Chỉnh sửa ( 23/4/2018 )
Sau khi bỏ quên đã lâu thì mình vừa mới đọc xong Thiên quan tứ phúc, sau cuối vẫn phải thốt lên một câu là Hoa Hoa quá tuyệt vời huhu TT Hoa Hoa nên được xếp top 1 trong bảng xếp hạng những anh công tốt nhất =))) Thề trời ạ những điều ảnh làm vì Tạ Liên làm mình cảm động dã man ý TT Hồi còn sống thì đi theo làm một binh sĩ nhỏ của Thái tử điện hạ, khi chết đi rồi lại biến thành ma trơi nho nhỏ quẩn quanh bên Tạ Liên, sau lại vì Tạ Liên mà phủ nhận phi thăng, cam nguyện làm quỷ. Suốt 800 năm đằng đẵng, Tạ Liên từ Thái tử thành thần quan, rồi lại từ Thần quan thành ác thần bị vạn người phỉ nhổ, rồi lại trở thành tiểu thần lượm đồng nát, cõi đời lên voi xuống chó, từng sung sướng cũng từng đau khổ, người bên cạnh lần lượt rời đi, thế nhưng từ đầu đến cuối, Hoa Thành vẫn một mực không rời, một mực là Fan Hâm mộ trung thành với chủ nhất .
“ Điện hạ, vậy người có biết, vì sao ta không chịu rời khỏi trần gian này không ? ”
“ Bởi vì ta có một người thương còn ở trên đời này. ”
“ Người trong lòng ta, là một quý nhân kim chi ngọc diệp. Hắn đã từng cứu mạng ta, từ khi còn rất nhỏ ta đã ngẩng đầu ngước nhìn hắn. Nhưng ta càng muốn đuổi theo bước chân hắn, vì hắn trở thành người tốt hơn, can đảm và mạnh mẽ hơn. Tuy là, hắn hoàn toàn có thể không quá chăm sóc nhớ kỹ ta, tất cả chúng ta thậm chí còn không cùng nhau nói được mấy câu. Ta muốn bảo lãnh hắn. ”
“ Nếu như giấc mộng của ngươi, là cứu vớt sinh linh, tham vọng của ta, chỉ là duy nhất mình ngươi. ”
Tạ Liên dựa vào kí ức, run giọng hỏi, ” Nhưng là … Nói như vậy, ngươi biết, không được ngủ yên … ?
Hoa Thành đáp, “ Ta nguyện vĩnh viễn không ngủ yên. ”

Trong sát na, hô hấp Ta Liên đều như dừng lại. Ngẩn ngơ nghe được hai thanh âm đang một hỏi một đáp.

“ Nếu như người ngươi thương biết ngươi vì hắn mà không cách nào ngủ yên, sợ rằng sẽ phiền não áy náy ! ”
“ Ta không nói cho hắn biết vì sao ta không đi là được rồi. ”
“ Nhìn thấy nhiều, rồi cũng sẽ biết. ”
“ Vậy cũng không cho hắn phát hiện ra ta đang bảo vệ hắn là được rồi. ”
“ Điện hạ, ta hiểu toàn bộ của ngươi .
Ngươi gan góc, ngươi vô vọng ; ngươi thiện lương, ngươi thống khổ ; ngươi oán hận, ngươi căm hận ; ngươi mưu trí, ngươi ngốc nghếch .
Nếu như hoàn toàn có thể, ta nguyện ý ngươi coi ta là đá kê chân, là cây cầu khi qua sông thì hủy hoại, là thi cốt để ngươi chà đạp leo lên, là tội nhân đáng bầm thây vạn đoạn. Nhưng ta biết ngươi sẽ không. ”
“ Vì ngươi hi sinh là vinh quang chí cao vô thượng của ta. ”
“ Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là thần minh duy nhất. ”

Đm khóc thật sự = ( ( ( (
Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Liên thực sự xứng danh để Hoa Thành trung thành tận tâm đến như vậy. Vì Tạ Liên là người tốt. Đm nói câu này hơi củ chuối nhưng mà đúng thế thật : v Đã từng căm hận, đã từng điên cuồng, đã từng muốn trả thù xã hội ( : v ), nhưng mà đến ở đầu cuối Tạ Liên vẫn không trở thành Bạch Vô Tướng, vì Tạ Liên còn giữ lại niềm tin vào lòng người. Nói là thánh mẫu thì cũng không hẳn, chỉ là không ngừng hy vọng, không ngừng không thẹn với lòng mình, chỉ thế mà thôi .
A buồn một nỗi là cuối truyện không nhắc đến con Tuyệt bị Hoa Thành phá banh nhà – Hắc Thủy Trầm Chu 🙂

Advertisement

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://vvc.vn
Category : Tư Vấn

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay