Trải lòng của người phụ nữ “phê đá”

“Đôi bạn cùng lùi”

Trong gần 1000 cái tên ở Trung tâm bảo trợ xã hội 2 ( Yên Bài, Ba Vì, TP. Hà Nội ), Nguyễn Thị Hoa ( SN 1980, quê ở Lê Hồng Phong, TP. Tỉnh Nam Định ) và Nguyễn Minh Hồng ( SN 1980, quê ở Phan Đình Phùng, TP. Thái Nguyên ) là cặp đôi bạn trẻ học viên được nhớ tên nhiều nhất. Mọi người ở TT vẫn gọi đùa họ là “ đôi bạn cùng lùi ”.

Pháp luật - Trải lòng của người phụ nữ “phê đá”

Chị Nguyễn Thị Hoa và Nguyễn Minh Hồng ở trung tâm bảo trợ xã hội 2 đang chia sẻ với PV Người đưa tin

Thời gian Hồng sống ở TT này đã gần 10 năm và không nhớ nổi đã bao nhiêu lần bị bắt vào đây. Còn Hoa thì nổi tiếng với việc phê ma túy đá tự đến cơ quan công an nộp mình. Họ quen nhau tại TT bởi một người “ chơi đá ”, một người nghiện ma túy. Rồi khi cai nghiện thành công xuất sắc quay trở lại, họ lại cùng “ dìu ” nhau đi buôn ma túy. Để rồi cái giá phải trả là một năm sau đó, hai người lại gặp nhau ở “ chốn cũ ” … Hồng Bố mẹ chia tay từ lúc Hồng chưa đầy một tuổi. Khi bố đi bước nữa, 3 đứa em liên tục chào đời khiến tuổi thơ của Hồng càng trở nên kinh hoàng vì phải sống dưới đòn roi cộng với tình thương yêu thiếu vắng của bố và mẹ kế. Chính điều đó đã biến Hồng thành một con người khác khi vừa mới bước qua tuổi trăng rằm. Hồng bỏ học khi đang học năm cuối cấp 2, từ đó lang bạt xuống Thành Phố Hà Nội, ăn chơi đua đòi với đám bạn mới quen và mắc nghiện ma túy. Trong lúc “ phê ”, Hồng đã tìm vui bên một người đàn ông mà không biết rằng người đàn ông ấy đã nhiễm HIV. 18 tuổi, lần tiên phong bị bắt vào TT bảo trợ xã hội 2, Hồng biết mình đã mắc căn bệnh thế kỷ. Theo lời Hồng thì người đàn ông mà Hồng từng yêu thương tha thiết ấy giờ đây đã chết, còn Hồng, nhờ hơn 10 năm thường trực tại TT cai nghiện mà hoàn toàn có thể ngưng trệ sự tăng trưởng của căn bệnh thế kỷ bằng thuốc ARV ( thuốc kháng vi rút HIV ). Nhìn Hồng khá trẻ so với tuổi, đôi mắt bồ câu tuy đã không còn lấp lánh lung linh vì bệnh tật nhưng vẫn đẹp lạ lùng, miệng cười tươi và cách trò chuyện khá mê hoặc khiến tôi thấy tiếc khi nghe Hồng kể : “ Ngày xưa em đã từng đi học ở trường múa 4 năm đấy chị ạ. Cuộc thi học viên lịch sự của trường trước khi bỏ học em còn được giải nữa ”. Giá như đủ bản lĩnh để đi qua vòng xoáy nghiệt ngã của cuộc sống thì biết đâu giờ đây tôi đã gặp Hồng ở một nơi khác ! ? Ngược với Hồng, Hoa lại là một “ cô chiêu ” thực sự ở thành Nam. Cuộc sống mái ấm gia đình Hoa có phần khá giả nhưng như lời Hoa tâm sự với chúng tôi : “ Em thấy mình sướng không biết sướng, lại a dua đua đòi với bè bạn. Mẹ có cho em đi học kế toán, nhưng em chẳng vào đầu chữ nào. Trong đầu chỉ luôn tìm cách moi tiền của mái ấm gia đình để ăn chơi, đến khi không moi được thì tìm cách chạy thoát khỏi sự trấn áp để thỏa chí tung hoành ”. Năm 2000, Hoa lấy chồng, đã có một cậu con trai đẹp, mưu trí và học rất giỏi. Nhưng đời sống mái ấm gia đình có nhiều xích míc vụn vặt đã không níu giữ được đôi chân đã từng lầm đường lạc lối của cô gái một con. Hoa lại tìm đường trốn chồng chạy đến với đời sống ăn chơi trụy lạc mà mình đã từng sống. Khi tự tay ký vào giấy ly hôn, Hoa chỉ còn vương vấn đứa con trai duy nhất của mình. Nhưng vì bản thân đã có những lỗi lầm từ trước nên Hoa đành đồng ý nhường lại quyền nuôi con cho chồng. Đến giờ đây khi cậu con trai đã 12 tuổi và sẵn sàng chuẩn bị sang Úc du học, một người mẹ nghiện ngập như Hoa vẫn sống sót như một bí hiểm. Hai mảnh đời, hai thực trạng, hai miền quê khác nhau nhưng họ đã chọn chung một hướng đi cho mình, đó là tệ nạn xã hội. Trong một lần “ chơi đá ” với bè bạn vào tháng 10/2009, Hoa bị bắt vào TT. Hồng cũng bị đưa vào sau đó hai tháng khi đang “ phê ” với đám bạn đua đòi. Hoa và Hồng được sắp xếp cùng một phòng và có những tâm lý đồng cảm rồi thân thương với nhau như chị em. Đến khi hết thời hạn cai nghiện, họ trở về với xã hội, hữu duyên đến mức họ gặp lại nhau ở ngõ chợ Khâm Thiên khi cả hai cùng tìm mối giao “ hàng trắng ”. Rồi họ cùng “ dìu nhau ” đi buôn ma túy qua những chuyến hàng trót lọt từ Hải Phòng Đất Cảng về TP. Hà Nội. Và đến tháng 7/2011, họ gặp lại nhau ở TT bảo trợ xã hội 2. Hai người “ bạn cùng lùi ” nhìn nhau và bật cười khi nhớ lại sự hội ngộ độc nhất vô nhị này. Hồng nói : “ Em thực sự thấy sững sờ vì trong một lần đi lao động ngang qua khu nhà cắt cơn nhìn qua hành lang cửa số nhận ra Hoa đang vật vã trong phòng. Đến khi cắt cơn thành công xuất sắc rồi, lại thấy Hoa được đưa vào phòng mình ở cùng, lại san sẻ với nhau từ bộ quần áo đến cái chăn đắp chung giường. Nghĩ cuộc sống cũng lạ. Cảnh sống trong trại cai nghiện cũng có tri kỷ … ”.

Thèm lắm cái cảm giác của ngày về…

Hồng đã không còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình bị bắt đưa về TT. Còn Hoa thì lại không hề quên được cái cảm xúc mà theo Hoa đó là sự ngu muội có hậu của chính mình. Bởi theo lời Hoa, nếu như không ngu muội tự đem mình nộp cho công an thì không biết giờ này Hoa còn đê mê “ đá ” đến mức nào.

Pháp luật - Trải lòng của người phụ nữ “phê đá” (Hình 2).

Hoa kể : Tối hôm đó, sau khi đi bar ở Hoài Đức ( TP. Hà Nội ) về, Hoa chơi hơi nhiều nên bị ảo giác. Gần 24 h đêm, Hoa cứ đinh ninh một tâm lý trong đầu là mái ấm gia đình mình ở quê đang bị kẻ xấu hãm hại. Khi gọi điện về nhà, trùng hợp đúng lúc không có ai nghe máy càng khiến Hoa tin vào ảo giác của mình là thực sự. Bản thân Hoa trước giờ dù ăn chơi sa đọa nhưng vẫn luôn là một đứa con có hiếu nên Hoa đã rất lo ngại cho sự bảo đảm an toàn của mái ấm gia đình mình. Trong đầu lúc đó, Hoa chỉ một tâm lý là phải ra phường báo công an để họ đến giúp người thân trong gia đình của mình. Hoa bật cười kể lại với chúng tôi : “ Hôm đó em mới đi bar về nên ăn mặc cũng sexy lắm, cứ hoành tráng lên công an phường Khương Đình trình báo về việc mái ấm gia đình mình đang bị hại cần giúp sức, thậm chí còn lúc đó em còn quát và cằn nhằn mấy chú công an ở đó vì chậm trễ tương hỗ người thân trong gia đình của mình. Có lẽ vì thực trạng của em lúc đó khá tồi tệ nên không qua mắt được mấy chú công an. Họ cho em thử và biết em đang “ phê ma túy đá ”. Sáng hôm sau, em bị đưa về TT này. Đến khi cắt cơn, tỉnh táo nghe mọi người kể lại em vẫn thấy mình thật buồn cười vì đã có những hành vi như vậy. Chẳng có ai ngu ngốc tự nộp mạng như em. Nhưng có lẽ rằng đấy cũng là một như mong muốn để được vào lại đây lần 2 em mới thấy thấm thía và tâm lý được nhiều điều … ”. Khi tôi hỏi về thời hạn còn lại ở TT, cả hai lại nhìn nhau cười và vấn đáp : “ Lâu lắm chị ạ, hơn một năm nữa cơ ”. Nhưng nét mặt Hoa lúc này bỗng sáng lên một cách kỳ lạ : “ Cái cảm xúc ngày về thích lắm chị ạ. Dường như có ai đó đợi mình sau cánh cổng sắt ngoài kia để lại mở màn lại cuộc sống … ”. Hoa cười, nụ cười của một người biết hồi hướng sao mà hiền dịu thế ! Qua tâm sự của Hoa chúng tôi được biết, trước khi vào TT cai nghiện, Hoa đã gặp và yêu một người tên Tuấn. Họ đã có những lúc chia nhau từng bát cơm, sẻ nhau từng điếu thuốc, cùng trải qua những lúc trong túi không còn lấy một đồng. Ngày Hoa bị bắt lên TT, Tuấn có đến thăm Hoa một lần và tâm sự : “ Thời gian em ở TT, anh cũng về đi trả án cho xong ( Tuấn bị tòa án nhân dân Q. Q. Đống Đa tuyên phạt 15 tháng tù vì tội tiêu thụ gia tài trộm cắp do người khác phạm tội mà có, nhưng lúc đó Tuấn đang chữa khối u ở não nên được nợ án ).

Sau này cả hai đứa cùng về, cùng nhau làm lại vẫn chưa muộn vì cuộc đời còn dài em ạ”. Câu nói giản dị của người yêu đã trở thành động lực vô cùng quan trọng để Hoa chuyên tâm cai nghiện lần này và mơ một ngày về hạnh phúc.

Còn so với Hồng, mọi chuyện trở nên mịt mờ hơn khi trong mình đang mang căn bệnh thế kỷ. Hồng nhỏ nhẹ : “ Em chỉ tiếc là mình đã không giữ được mình nên thành đứa con bất hiếu. Bây giờ em mới hiểu, nhiều khi không cần phải báo hiếu cha mẹ mình bằng cách này hay cách khác, mà chỉ đơn thuần là biết sống, biết yêu và biết quý trọng bản thân mình thôi đã là một cách để đền ơn đáp nghĩa với bậc sinh thành … ”.

Thu Nhung

* Tên nhân vật đã được đổi khác.

Source: https://vvc.vn
Category : Thế giới

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay