CUỘC THI VIẾT VỀ “NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI YÊU”

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHẤT

*********

Chị gái cả – người anh hùng của lòng tôi

 

Mỗi người tất cả chúng ta, ai cũng có một người mẹ. Họ là những người mang nặng, đẻ đau chín tháng mười ngày, chăm nom tất cả chúng ta từ khi còn bé đến lúc tất cả chúng ta lớn lên, trưởng thành, họ vẫn luôn là bờ vai, là nguồn động viên cho ta khi ta vấp ngã. Tôi không như bao đứa trẻ khác, tôi là một đứa trẻ mồ côi. Và chị gái tôi – người mà tôi yêu thương nhất đã thay mẹ chăm nom tôi cho đến tận giờ đây .Chị gái tôi tên là Thắm, năm nay đã 30 nồi bánh chưng rồi. Nhưng chưa khi nào nói mình 30 tuổi cả, chị nói : “ Chị Thắm mới 29 tuổi thôi ”. Chị tôi rất hay cười, người lạ chắc rằng sẽ không biết, đằng sau nụ cười ấy, lại chứa đựng một tuổi thơ xấu số và sự can đảm và mạnh mẽ vươn lên của người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất .Chị ấy sinh ra không giống ba anh chị em tôi, cạnh bên một nữa khuôn mặt xinh đẹp kia là một nửa khuôn mặt biến dạng không như thông thường, chị bảo là do lúc mang thai chị, mẹ tôi vô tình bị tác động ảnh hưởng bởi thuốc bảo vệ thực vật do đó khi sinh ra không lành lặn, chị vẫn cười. Khi lớn lên, cắp sách đến trường, chị ấy không hề tránh khỏi những ánh mắt xa lánh, miệt thị từ bạn hữu, họ chê bai, dè bĩu lên khuôn mặt ấy. Mặc kệ những lời chê bai đó, chị tôi nổ lực học tập, đạt nhiều thành tích cao, chị ấy học giỏi lắm. Nhiều thầy cô khi đã dạy chị ấy thường nói tôi không học giỏi bằng chị, tôi cũng cảm thấy có đôi chút xấu hổ, nhưng tôi cũng rất tự hào về chị gái của tôi .Bất hạnh trong cuộc sống của chị Thắm, của mái ấm gia đình tôi vẫn chưa dừng lại, mà vẫn liên tục, phá vỡ không khí niềm hạnh phúc. Ba của tồi đã qua đời sau một cơn bạo bệnh. Mẹ và chị gái hằng ngày thao tác khó khăn vất vả để mưu sinh, kiếm ăn, đồng thời muốn chúng tôi ăn học nên người .Ông trời trêu ngươi, mẹ của tôi thao tác quá lao lực, đâm bệnh, một căn bệnh không hề chữa trị : ung thư phổi. Căn bệnh đó đã hành hạ mẹ tôi từ tháng này qa tháng nọ, qua từng lần hóa trị, xạ trị, mái tóc xuân xanh ngày nào đã rụng dần rụng dần. Và sau cuối mẹ tôi đã ra đi không khi nào trở lại .Thế mẹ, thay cha, chị tôi chăm nom ba đứa em của mình, chị tôi là một người tham công tiếc việc, chị thao tác lao lực tại thành phố Hồ Chí Minh một mình, ốm đau cũng một mình cam chịu, không nói với ai. Chị luôn bảo là phải học thật giỏi, thật ngoan, rằng chúng tôi đã là những người sung sướng nhất, không như mẹ tôi, bà chưa tận thưởng một ngày thật sự là niềm hạnh phúc. Chị rất thương tôi, bằng một tình cảm chan chứa, một tấm lòng bát ngát, to lớn .Chị tôi chưa lấy chồng, có nhiều người ngỏ lời nhưng chị tôi đều thẳng thừng khước từ, chắc có lẻ là chị thấy chúng tôi chưa thực sự trưởng thành, đủ để làm chị ấy yên tâm để tìm kiếm niềm hạnh phúc trong một mái ấm gia đình mới .Nếu giờ đây có một điều ước, tôi thật lòng mong rằng sẽ có một phép màu diệu kì nào đó biến khuôn mặt của chị tôi trở nên xinh đẹp. Hay đơn thuần hơn, tôi muốn chị ấy sẽ mãi mãi vui tươi, luôn nở nụ cười trên môi và sống những ngày niềm hạnh phúc .Lời ở đầu cuối, chẳng có gì hơn, nhân ngày phụ nữ Nước Ta 20 tháng 10, tôi xin chúc những bà, những mẹ, những chị, những cô, những bác, … một lời chúc chân thành, chúc mọi người luôn luôn vui tươi niềm hạnh phúc và sức khỏe thể chất dồi dào .Hải Lăng, ngày 20 tháng 10 năm 2019Lê Thị Quỳnh Thơ – 11B6

=========================================================

BÀI DỰ THI ĐẠT GIẢI NHÌ

*********

Hải Lăng, ngày 17 tháng 10 năm 2019

Mẹ yêu của con!

Có lẽ đây là lần tiên phong con cầm bút viết lên những dòng tâm sự này để gửi đến mẹ. Thật ra, khi viết, con cũng không biết mình nên viết về cái gì nữa, không phải con không có gì để nói với mẹ mà chỉ là những điều mẹ làm cho con quá nhiều, qua lớn lao khiến chính bản thân con cũng không biết mình nên nói từ đâu, khởi đầu như thế nào .Hình như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với mẹ rằng “ Con yêu mẹ, con thương mẹ ”. Con chỉ mặc nhiên đảm nhiệm sự yêu thương, chăm nom, chiều chuộng của mẹ. Nhưng trong sâu thẳm trái tim con, mẹ là người quan trọng nhất, người con yêu thương nhất, người phụ nữ duy nhất trong trái tim con .Con biết con là niềm tự hào của mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt lấp lánh lung linh yêu thương của mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được mẹ chăm chút, lo ngại. Ngày 20/10 là ngày mà con tròn 16 tuổi, cũng trở thành một thiếu nữ rồi mẹ nhỉ ? Nhưng trong mắt mẹ con vẫn luôn là đứa con gái nhỏ cần đến từng sự chở che, trợ giúp của mẹ .Một cô bé bướng bỉnh, ngang ngược, như con đã không ít lần khiến mẹ buồn chỉ vì những lời nói thiếu tâm lý và tính tình trẻ con của bản thân. Mẹ luôn muốn tốt cho con, vậy mà con lại ích kỉ chỉ ôm lấy quan điểm riêng của mình, chẳng khi nào nghe lời mẹ nói. Con sai rồi mẹ ạ, con nên biết sống sao cho đúng với hai tiếng “ Công cha – Nghĩa mẹ ” .

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ, kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”

Con được sinh ra trong vòng tay dịu dàng, ấm áp của mẹ. Chín tháng cưu mang, mẹ chịu nhiều gian khổ rồi lại chắt chiu từng giọt sữa ngọt ngào để nuôi con khôn lớn. Con lớn lên trong sự dưỡng dục, trong sự yêu thương, lo lắng của mẹ. Quả thật công lao ấy mênh mông vô tận như nước trong nguồn.

Mẹ ơi, mẹ biết con yêu mẹ nhiều lắm không ? Mẹ à, 15 năm không dài cũng không ngắn nhưng nó là khoảng chừng thời hạn thật đẹp. Đi qua từng năm, từng năm một con lớn hơn, trưởng thành hơn, trở thành một cô gái hoàn thành xong hơn qua bàn tay chăm nom của mẹ. Con niềm hạnh phúc nhiều lắm vì con có một người mẹ luôn tha thứ, bảo ban con khi con vấp ngã và sai lầm đáng tiếc trên đường đời. Mẹ dạy con cách sống, lắng nghe con khi con cần. Đôi khi con cũng chạnh lòng vì mẹ so sánh con với “ con nhà người ta ”, lúc đó con chỉ biết giận hờn vô cớ rồi phát ra những ngôn từ làm tổn thương mẹ mà chẳng biết mẹ so sánh như vậy chỉ để con trưởng thành hơn. Mẹ là người nuôi nấng con, sao mẹ lại hạ thấp con được, mẹ chỉ muốn thôi thúc con thôi. Con hối hận lắm mẹ ơi, tội lỗi của con thật đáng trách .

“Để đền ơn tạo hóa

Chim biết cất tiếng ca

Cây xanh vì đất mẹ

Đơm sum xuê hoa trái

Ơn mẹ bao năm tháng

Biết lấy gì hiến dâng

Con muốn vén nắng rực

Làm áo mẹ đừng phai

Muốn kéo thời gian lại

Để tóc đừng thêm bạc

Con muốn gom vất vả

Của đời mẹ gian truân

Những ưu phiền vì con”

Hằng ngày mẹ phải lo toan bộn bề việc làm trong mái ấm gia đình, quán xuyến tổng thể từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà. Con ngưỡng mộ mẹ rất nhiều, mẹ thật vỹ đại, bao nhiêu việc làm mệt nhọc như thế mà mẹ chưa khi nào than nổi một tiếng. Mai sau lớn lên con cũng sẽ trở thành một người tài năng, biết quyết tử cho mái ấm gia đình và hùng vĩ như mẹ vậy .Có lẽ trong mắt người khác mẹ không hoàn mỹ, không đẹp không tuyệt vời nhưng với con mẹ và mái ấm gia đình luôn là số một, không gì sánh bằng, là toàn bộ và luôn là lí do để con cố gắng nỗ lực vươn lên từng ngày, rèn luyện bản thân trở nên tốt đẹp. Từ khi con nhận thức được mọi việc, con biết mẹ của con là người can đảm và mạnh mẽ, thật không thuận tiện thấy được giọt nước mắt yếu ớt đọng ở khóe mắt mẹ. Dù căng thẳng mệt mỏi, mẹ cũng không khi nào để lộ ra bên ngoài, khi nào con cũng chỉ thấy ánh mắt biết cười của mẹ, ánh mắt ấy luôn hướng đến con mà thôi .Con biết có lẽ rằng giờ đây con chưa đủ tốt hay thậm chí còn là rất tệ nhưng mẹ ơi con biết một điều, hoàn toàn có thể con đường tương lai phía trước của con sẽ có những rào cản, những cám dỗ, làm con lạc mất phương hướng, nhưng ở phía con đường tương lai ấy luôn có nụ cười, ánh mắt, tình yêu dấu của mẹ, nó chính là ánh sáng, là sự thức tỉnh khi con lạc lối, bàn tay mẹ sẽ luôn nắm lấy tay con cho con niềm vui và sức mạnh .Mẹ dành cả thanh xuân, cả cuộc sống để nuôi nấng, dạy dỗ con nên người. Ngàn lời cảm ơn, vạn lời xin lỗi biết phải nói sao cho vừa. Dòng thời hạn cứ lặng lẽ trôi đi, đôi mắt mẹ đã in hằn những vết chân chim .

“Tôi muốn là hạt nắng để đến bên mẹ

Ươm lên sợi tóc để tóc sáng long lánh

Tôi muốn là ngọn gió để đến ôm mẹ

Hôn lên đôi mắt hằn sâu dấu chân chim”

Con sợ lắm khi nghĩ đến ngày mai, ngày mà mẹ sẽ rời xa con, xa mái ấm gia đình mãi mãi, con sẽ ở một nơi mà con không hề nhìn thấy mẹ nữa, nỗi sợ hãi bủa vây lấy con không lối thoát khiến con sợ hãi. Nếu mẹ đi thì ai sẽ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của con, ai sẽ lắng nghe con, dạy con những chân lý của cuộc sống và ai sẽ cho con niềm tin, sức mạnh để tiến về phía trước. Nói đến đây, con thật sự thấy lo ngại và sợ hãi .

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”

          Mẹ là người bạn cho con cuộc sống này, dạy cho con biết “cuộc sống là gì?”. Kỷ niệm bên mẹ là những hồi ức đẹp đẽ nhất của con, là những trang kỷ niệm theo con đến hết cuộc đời này. Bất kể sau này có xa cách về khoảng cách địa lí nhưng cũng không thể ngăn cản tình thương của mẹ gửi đến con. Tình yêu thương của mẹ vẫn luôn mãi bên con dù cho một ngày nào đó mẹ không còn ở thế gian này nữa.

Ngày của mẹ, con chỉ biết nguyện cầu cho mẹ thật nhiều niềm hạnh phúc, sức khoẻ, ngập tràn niềm vui. Con mong mẹ hoàn toàn có thể bước tiếp cùng con trên suốt chặng đường dài phía trước. Con sẽ không ngừng nỗ lực để thực thi tham vọng, tham vọng của con, để mẹ không phải lo ngại vì con nữa. Con yêu mẹ nhiều lắm !

Con yêu của mẹ!

Lý Thị Sương – 10A1

Source: https://vvc.vn
Category : Thế giới

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay