Thật sự lần đầu tiên tớ ức chế với một nữ phụ phản diện như vậy. Tính ra cô này vẫn chưa là gì so với các nữ phụ tâm địa độc ác của các truyện khác.
Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, ngược trước sủng sau, nam thâm tình, nữ cường, có sắc, HE
Độ dài: 25 chương + 1 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn – Đã xuất bản
Bạn có nghĩ rằng, cuộc đời chúng ta là một đoạn đường rất dài. Có những quãng đường thanh xuân rợp bóng nắng, ta được cùng người mình yêu thời niên thiếu nắm tay nhau đi qua. Những tưởng hạnh phúc là mãi mãi, rồi ta cũng buộc phải buông tay chàng trai mà mình đã từng yêu hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ, để vững mình tiếp tục bước đi trên đoạn đường mang tên “trưởng thành”. Nhưng rồi sẽ có ai đứng chờ ta ở những ngã rẽ, có ai sẽ tiếp tục nắm tay ta đi hết cả con đường đời, hay sẽ lại buông tay để bước sang một quãng đường khác?
Diêu Băng Vũ và Trần Lăng cũng như thế.
Diêu Băng Vũ là một cô bé mồ côi nhưng rất lạc quan, hay cười. Có lẽ nhờ nụ cười hồn nhiên tỏa nắng kia mà Trần Lăng đã khắc ghi hình ảnh cô vào lòng ở lần gặp đầu tiên. Băng Vũ và Trần Lăng trở thành hai người bạn thân thiết nhất của nhau ở cô nhi viện. Cô vì anh học sớm một năm, anh cũng vì cô mà học muộn một năm. Nhưng không lâu sau, Diêu Băng Vũ được nhận nuôi, phải rời đi, bỏ lại Trần Lăng ở cô nhi viện. Cả hai hứa với nhau, rằng sẽ mãi mãi ghi nhớ đối phương và hẹn một ngày gặp lại. Song, Trần Lăng quên mất rằng, một cô gái bảy tuổi có thể quên rất nhiều điều.
Trên đời này “vạn sự là tùy duyên”, quả thế, khi Diêu Băng Vũ học cấp 3, cô tình cờ gặp lại Trần Lăng ở một tình huống có phần trớ trêu. Nhưng lúc này, cô lại không nhớ người bạn thân đã chơi với mình suốt những ngày ở cô nhi viện mà chỉ biết anh là một nam thần luôn đứng đầu cả trường. Suốt những năm qua, một mình Trần Lăng đơn phương ôm ấp những mảng ký ức nhạt nhòa về cô bé có nụ cười ấm áp đã rọi sáng tâm hồn anh vào những đêm đông giá buốt. Đến khi thấy tên cô ở danh sách trường, anh luôn dốc lòng cố gắng phấn đấu để trở nên nổi bật, để có được sự chú ý của người anh thầm nhung nhớ.
Trong khoảng thời gian học cấp 3, Băng Vũ và Trần Lăng cũng đã có những ký ức ngọt ngào, cả hai dường như đã thu hẹp lại khoảng cách của mình với đối phương, hai trái tim cũng đã dần hòa cùng nhịp đập. Tuổi 15 của Băng Vũ được yêu Trần Lăng, tình yêu trong trắng như ánh trăng thuần khiết, đẹp như mơ. Nhưng đáng tiếc, họ vẫn chưa thể đến được với nhau. Mẹ nuôi của Băng Vũ đột nhiên qua đời, một mình cô gái nhỏ bé ấy phải lo toan vất vả để mưu sinh, một mình gồng gánh tất cả để có thể lên được cao trung, vào một trường dân lập học phí rất cao nhưng cơ sở vật chất lại kém. Và ở quãng đường âm u này, một lần nữa, cô gặp lại Trần Lăng, chàng trai cô từng yêu năm 15 tuổi.
“Anh đến là vì câu nói đó, em nói, em nhớ anh.”
Họ dùng nhịp đập trái tim để cảm nhận tình yêu dành cho nhau. Tình yêu ấy như đóa hoa nở rộ sau 5 năm trải qua tháng ngày thăng trầm. Anh và cô không còn là những cô cậu học trò mới lớn, họ dùng tình cảm nồng nhiệt nhất của tuổi trưởng thành, bất chấp tất cả giống như loài thiêu thân thấy được ngọn lửa đỏ của đời mình, cuồng nhiệt mà đắm say.
Trần Lăng yêu Diêu Băng Vũ, thật sự rất yêu, có lẽ chính cô và các bạn độc giả cũng có thể cảm nhận được. Nhưng Băng Vũ lại dần nhận ra Trần Lăng có điều gì đó giấu mình bởi những lúc anh thường lén lau đi giọt lệ nơi khóe mắt hay các cuộc gọi bất bình thường. Cô nghi ngờ nhưng lựa chọn im lặng.
Cô đã vô tình có một cuộc gọi với vị hôn thê Trần Lăng và chợt nhận ra rằng cuộc sống của anh thật khác với những gì mình vẫn tưởng. Diêu Băng Vũ đau lòng buông tay, đẩy anh về với tình yêu và những gì anh nên có, để lại một lời chia tay vội vã và một mình rời đi.
“Cặp tình nhân nào cũng từng thề hẹn, nhưng có mấy ai đi trọn con đường.Thật ra, không phải yêu chưa tới, không phải tình chưa sâu, mà do họ chưa đủ vững lòng trước hiện thực nghiệt ngã. Khi phải lựa chọn, họ lựa chọn từ bỏ…”
…
“Trên đời, mọi thứ đều có thể chia sẻ, duy chỉ có trái tim là không thể.”
Bốn năm sau, Diêu Băng Vũ nhiều lần gặp rắc rối với cái nghề hơi “nhạy cảm” của mình – nghề thư ký. Đến lần nghỉ việc thứ 16, vốn tưởng sẽ phải rất khó khăn để tìm một công việc khác, nhưng không ngờ cô lại được nhận vào một công ty mới rất dễ dàng với vai trò trợ lý thư ký. Đến khi gặp ông chủ của mình, lòng Băng Vũ lần nữa dậy lên những đợt sóng cuồn cuộn vì ông chủ mới này có khuôn mặt giống hệt Trần Lăng!
Liệu có thật là anh?
Nhưng qua những ngày tiếp xúc, Diêu Băng Vũ lập tức phủ nhận suy nghĩ kia bởi ông chủ hiện tại và người mình yêu tha thiết hoàn toàn khác biệt. Trần Lăng dịu dàng có nụ cười tỏa nắng ngày nào không hề giống một Lâm Quân Dật luôn thâm trầm, lạnh lùng quyết đoán. Chắc chắn là không phải! Nhưng cô lại không thể nén nổi trái tim mình mà mặc kệ lời khuyên từ lí trí, cô không ngừng tìm kiếm bóng hình người con trai mình yêu tha thiết trên con người Lâm Quân Dật.
“Rồi đôi lúc cô chợt phát hiện ra, anh ta nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, lúc lạnh lùng lúc dịu dàng, lúc tàn nhẫn lúc thương tiếc, và ánh mắt thâm sâu thỉnh thoảng vẫn nhìn cô mang nhiều ẩn ý.”
Nhưng không ngờ, giữa cô và Lâm Quân Dật lại có thể phát sinh một đêm “cùng nhau” và càng bất ngờ hơn nữa, anh ta lại đề nghị cô trở thành tình nhân của mình dù vẫn luôn nghĩ rằng cô đã có gia đình. Diêu Băng Vũ lại nhận ra trong lòng mình cũng có những cảm xúc khác thường dành cho Lâm Quân Dật. Vậy con đường của cô, rốt cục ai sẽ là người cùng nắm tay đi đến tận cùng?
_________
Thật sự tớ rất thích truyện này, cả nam chính và nữ chính đều khiến mình ấn tượng rất lâu. Cả câu chuyện không chứa quá nhiều cao trào mà lại khiến tớ cứ day dứt mãi. Với văn phong nhẹ nhàng mà sâu sắc, Diệp Lạc Vô Tâm đã thật sự thành công trong việc bộc lộ hết cái hồn của truyện. Sủng ngược đan xen nhưng nó lại làm tớ bất giác xúc động bởi mối tình si của Lâm Quân Dật dành cho Băng Vũ.
Rõ ràng anh muốn buông tay, muốn chúc phúc, không muốn trách móc về sự tổn thương năm xưa nhưng anh lại không thể kìm nén trái tim mình đến gần cô hơn. Và cả một Diêu Băng Vũ vì muốn cho Trần Lăng có một tình yêu trọn vẹn với vị hôn thê mà trở thành mẹ đơn thân một tay nuôi lớn đứa con gái nhỏ, có lúc phải bán 400 CC máu để có tiền mua sữa cho con.
Về vị hôn thê của Trần Lăng – Nhĩ Tích. Thật sự lần đầu tiên tớ ức chế với một nữ phụ phản diện như vậy. Tính ra cô này vẫn chưa là gì so với các nữ phụ tâm địa độc ác của các truyện khác. Mà là do Nhĩ Tích không chỉ phá hoại nhân duyên của cặp đôi này mà còn chen lấn qua cả cặp đôi chính của truyện “Sự dịu dàng khó cưỡng” cùng tác giả. Kiểu như ban đầu cố chấp với Trần Lăng, sau lại quay sang níu kéo Âu Dương Y Phàm (nam chính của bộ “Sự dịu dàng khó cưỡng”). Ai đã đọc cả hai bộ chắc cũng sẽ hiểu được sự ức chế của tớ. Nhưng nhân vật này lại đóng góp một phần quan trọng của mạch truyện, nên đành vậy :<<
Khi đọc xong tác phẩm, dường như ta hiểu thêm được phần nào về sự hi sinh, về tình yêu tình bạn, về những biến cố trong cuộc đời. Với độ dài truyện vừa phải, không quá ngược cũng không phải quá ngọt, thích hợp cho nhiều loại “khẩu vị”, vậy còn chờ gì nữa? Nhảy hố nhanh thôi nào!
“Anh biết rõ em là bông hồng có gai vẫn muốn đem đặt trong tim, dẫu có những lúc tim bị rỉ máu, vẫn luyến tiếc không muốn buông ra.”
”Anh nguyện cùng em tới nơi chân trời góc bể, không bao giờ xa nhau…”
“Diêu Băng Vũ, mọi thứ tôi đều có thể nhìn thấu, vậy mà tại sao tôi dùng đến hai mươi năm vẫn không thể nhìn thấu trái tim em…”
_________
” “: trích dẫn từ truyện
Review by #Anh Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105
Bìa: #Hy Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban
Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, ngược trước sủng sau, nam thâm tình, nữ cường, có sắc, HEĐộ dài: 25 chương + 1 phiên ngoạiTình trạng: Hoàn – Đã xuất bảnBạn có nghĩ rằng, cuộc đời chúng ta là một đoạn đường rất dài. Có những quãng đường thanh xuân rợp bóng nắng, ta được cùng người mình yêu thời niên thiếu nắm tay nhau đi qua. Những tưởng hạnh phúc là mãi mãi, rồi ta cũng buộc phải buông tay chàng trai mà mình đã từng yêu hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ, để vững mình tiếp tục bước đi trên đoạn đường mang tên “trưởng thành”. Nhưng rồi sẽ có ai đứng chờ ta ở những ngã rẽ, có ai sẽ tiếp tục nắm tay ta đi hết cả con đường đời, hay sẽ lại buông tay để bước sang một quãng đường khác?Diêu Băng Vũ và Trần Lăng cũng như thế.Đối với Diêu Băng Vũ, cô cũng đã từng nắm tay chàng trai mình đã dùng tình yêu nồng nhiệt và bỏng cháy nhất của thời thiếu nữ để mơ ước, để khát khao có thể nắm tay anh đến hết đời, đến tận chân trời góc bể. Nhưng trong cuộc sống liệu có thứ gì luôn giống như ta hi vọng. Những cơn giông cứ lần lượt mà kéo đến, sóng gió nối đuôi nhau ùa về trên đoạn đường thanh xuân vốn đang ấm nắng để rồi cô gái bé nhỏ ấy phải rời đi, để lại lời chia tay vội vã và giữ lấy niềm đau cho riêng mình.Diêu Băng Vũ là một cô bé mồ côi nhưng rất lạc quan, hay cười. Có lẽ nhờ nụ cười hồn nhiên tỏa nắng kia mà Trần Lăng đã khắc ghi hình ảnh cô vào lòng ở lần gặp đầu tiên. Băng Vũ và Trần Lăng trở thành hai người bạn thân thiết nhất của nhau ở cô nhi viện. Cô vì anh học sớm một năm, anh cũng vì cô mà học muộn một năm. Nhưng không lâu sau, Diêu Băng Vũ được nhận nuôi, phải rời đi, bỏ lại Trần Lăng ở cô nhi viện. Cả hai hứa với nhau, rằng sẽ mãi mãi ghi nhớ đối phương và hẹn một ngày gặp lại. Song, Trần Lăng quên mất rằng, một cô gái bảy tuổi có thể quên rất nhiều điều.Trên đời này “vạn sự là tùy duyên”, quả thế, khi Diêu Băng Vũ học cấp 3, cô tình cờ gặp lại Trần Lăng ở một tình huống có phần trớ trêu. Nhưng lúc này, cô lại không nhớ người bạn thân đã chơi với mình suốt những ngày ở cô nhi viện mà chỉ biết anh là một nam thần luôn đứng đầu cả trường. Suốt những năm qua, một mình Trần Lăng đơn phương ôm ấp những mảng ký ức nhạt nhòa về cô bé có nụ cười ấm áp đã rọi sáng tâm hồn anh vào những đêm đông giá buốt. Đến khi thấy tên cô ở danh sách trường, anh luôn dốc lòng cố gắng phấn đấu để trở nên nổi bật, để có được sự chú ý của người anh thầm nhung nhớ.Trong khoảng thời gian học cấp 3, Băng Vũ và Trần Lăng cũng đã có những ký ức ngọt ngào, cả hai dường như đã thu hẹp lại khoảng cách của mình với đối phương, hai trái tim cũng đã dần hòa cùng nhịp đập. Tuổi 15 của Băng Vũ được yêu Trần Lăng, tình yêu trong trắng như ánh trăng thuần khiết, đẹp như mơ. Nhưng đáng tiếc, họ vẫn chưa thể đến được với nhau. Mẹ nuôi của Băng Vũ đột nhiên qua đời, một mình cô gái nhỏ bé ấy phải lo toan vất vả để mưu sinh, một mình gồng gánh tất cả để có thể lên được cao trung, vào một trường dân lập học phí rất cao nhưng cơ sở vật chất lại kém. Và ở quãng đường âm u này, một lần nữa, cô gặp lại Trần Lăng, chàng trai cô từng yêu năm 15 tuổi.”Anh đến là vì câu nói đó, em nói, em nhớ anh.”Họ dùng nhịp đập trái tim để cảm nhận tình yêu dành cho nhau. Tình yêu ấy như đóa hoa nở rộ sau 5 năm trải qua tháng ngày thăng trầm. Anh và cô không còn là những cô cậu học trò mới lớn, họ dùng tình cảm nồng nhiệt nhất của tuổi trưởng thành, bất chấp tất cả giống như loài thiêu thân thấy được ngọn lửa đỏ của đời mình, cuồng nhiệt mà đắm say.Trần Lăng yêu Diêu Băng Vũ, thật sự rất yêu, có lẽ chính cô và các bạn độc giả cũng có thể cảm nhận được. Nhưng Băng Vũ lại dần nhận ra Trần Lăng có điều gì đó giấu mình bởi những lúc anh thường lén lau đi giọt lệ nơi khóe mắt hay các cuộc gọi bất bình thường. Cô nghi ngờ nhưng lựa chọn im lặng.Cô đã vô tình có một cuộc gọi với vị hôn thê Trần Lăng và chợt nhận ra rằng cuộc sống của anh thật khác với những gì mình vẫn tưởng. Diêu Băng Vũ đau lòng buông tay, đẩy anh về với tình yêu và những gì anh nên có, để lại một lời chia tay vội vã và một mình rời đi.”Cặp tình nhân nào cũng từng thề hẹn, nhưng có mấy ai đi trọn con đường.Thật ra, không phải yêu chưa tới, không phải tình chưa sâu, mà do họ chưa đủ vững lòng trước hiện thực nghiệt ngã. Khi phải lựa chọn, họ lựa chọn từ bỏ…”…”Trên đời, mọi thứ đều có thể chia sẻ, duy chỉ có trái tim là không thể.”Bốn năm sau, Diêu Băng Vũ nhiều lần gặp rắc rối với cái nghề hơi “nhạy cảm” của mình – nghề thư ký. Đến lần nghỉ việc thứ 16, vốn tưởng sẽ phải rất khó khăn để tìm một công việc khác, nhưng không ngờ cô lại được nhận vào một công ty mới rất dễ dàng với vai trò trợ lý thư ký. Đến khi gặp ông chủ của mình, lòng Băng Vũ lần nữa dậy lên những đợt sóng cuồn cuộn vì ông chủ mới này có khuôn mặt giống hệt Trần Lăng!Liệu có thật là anh?Nhưng qua những ngày tiếp xúc, Diêu Băng Vũ lập tức phủ nhận suy nghĩ kia bởi ông chủ hiện tại và người mình yêu tha thiết hoàn toàn khác biệt. Trần Lăng dịu dàng có nụ cười tỏa nắng ngày nào không hề giống một Lâm Quân Dật luôn thâm trầm, lạnh lùng quyết đoán. Chắc chắn là không phải! Nhưng cô lại không thể nén nổi trái tim mình mà mặc kệ lời khuyên từ lí trí, cô không ngừng tìm kiếm bóng hình người con trai mình yêu tha thiết trên con người Lâm Quân Dật.”Rồi đôi lúc cô chợt phát hiện ra, anh ta nằm ngoài tầm hiểu biết của cô, lúc lạnh lùng lúc dịu dàng, lúc tàn nhẫn lúc thương tiếc, và ánh mắt thâm sâu thỉnh thoảng vẫn nhìn cô mang nhiều ẩn ý.”Nhưng không ngờ, giữa cô và Lâm Quân Dật lại có thể phát sinh một đêm “cùng nhau” và càng bất ngờ hơn nữa, anh ta lại đề nghị cô trở thành tình nhân của mình dù vẫn luôn nghĩ rằng cô đã có gia đình. Diêu Băng Vũ lại nhận ra trong lòng mình cũng có những cảm xúc khác thường dành cho Lâm Quân Dật. Vậy con đường của cô, rốt cục ai sẽ là người cùng nắm tay đi đến tận cùng?_________Thật sự tớ rất thích truyện này, cả nam chính và nữ chính đều khiến mình ấn tượng rất lâu. Cả câu chuyện không chứa quá nhiều cao trào mà lại khiến tớ cứ day dứt mãi. Với văn phong nhẹ nhàng mà sâu sắc, Diệp Lạc Vô Tâm đã thật sự thành công trong việc bộc lộ hết cái hồn của truyện. Sủng ngược đan xen nhưng nó lại làm tớ bất giác xúc động bởi mối tình si của Lâm Quân Dật dành cho Băng Vũ.Rõ ràng anh muốn buông tay, muốn chúc phúc, không muốn trách móc về sự tổn thương năm xưa nhưng anh lại không thể kìm nén trái tim mình đến gần cô hơn. Và cả một Diêu Băng Vũ vì muốn cho Trần Lăng có một tình yêu trọn vẹn với vị hôn thê mà trở thành mẹ đơn thân một tay nuôi lớn đứa con gái nhỏ, có lúc phải bán 400 CC máu để có tiền mua sữa cho con.Về vị hôn thê của Trần Lăng – Nhĩ Tích. Thật sự lần đầu tiên tớ ức chế với một nữ phụ phản diện như vậy. Tính ra cô này vẫn chưa là gì so với các nữ phụ tâm địa độc ác của các truyện khác. Mà là do Nhĩ Tích không chỉ phá hoại nhân duyên của cặp đôi này mà còn chen lấn qua cả cặp đôi chính của truyện “Sự dịu dàng khó cưỡng” cùng tác giả. Kiểu như ban đầu cố chấp với Trần Lăng, sau lại quay sang níu kéo Âu Dương Y Phàm (nam chính của bộ “Sự dịu dàng khó cưỡng”). Ai đã đọc cả hai bộ chắc cũng sẽ hiểu được sự ức chế của tớ. Nhưng nhân vật này lại đóng góp một phần quan trọng của mạch truyện, nên đành vậy :<