Review Cảm Nhận Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức – Tác giả: Tân Dĩ Ổ

Nếu có thể quay về quá khứ, cô có thể làm gì chứ?
Có lẽ cô thật sự nên trở về quá khứ, để nói với Tư Đồ Quyết năm đó từng cắn răng chịu đựng nếm vị mặn nước mắt rằng: Hãy nhớ, anh ta cũng có thể có một ngày như thế.

Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, ngược tâm, nữ cường, SE
Độ dài: 41 chương
Tình trạng: Hoàn- Đã xuất bản
“Nếu có thể quay về quá khứ, cô có thể làm gì chứ?
Có lẽ cô thật sự nên trở về quá khứ, để nói với Tư Đồ Quyết năm đó từng cắn răng chịu đựng nếm vị mặn nước mắt rằng: Hãy nhớ, anh ta cũng có thể có một ngày như thế.

Có lẽ cô còn nên ở cạnh Tư Đồ Quyết ngày đó bỏ đi khỏi nhà, cùng cô ấy một mình dẫn theo hành lý đứng trên sân bay rộng lớn, có thể sẽ không cô đơn, bế tắc như thế. Lúc đó Tư Đồ Quyết ngày đó nhẹ nhàng vứt điện thoại vào thùng rác của chiếc máy bay, cô sẽ khi nhìn lại con đường đã qua, an ủi người con gái lúc ấy: Không cần mất cả cuộc đời để hoài niệm, sẽ nhanh thôi, có thể sẽ tiêu tan hết chỉ trong vài năm thôi, tất cả cuối cùng sẽ qua.

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức - Tác giả: Tân Dĩ Ổ
 

Nhưng mà nếu như vận mệnh đã có quỹ đạo của nó thì con người với vận may lớn nhất cũng như dũng khí khi có được, chẳng phải là ngay từ đầu đã không thể biết trước kết cục sao?”

***
Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết là hai con người hoàn toàn trái ngược Họ thuộc hai thế giới khác nhau, từ xuất thân cho đến tính cách. Trong mắt mọi người, Tư Đồ là viên ngọc hoàn hảo của Đấng tạo hóa. Cô xinh đẹp, mạnh mẽ, phóng khoáng, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ. Còn Diêu Khởi Vân thì lại là một đứa trẻ mồ côi, chịu cảnh ăn nhờ ở đậu tính tình cổ quái, khó gần.

Những tưởng khoảng cách sẽ khiến họ không thể hòa hợp thế mà ngạc nhiên thay, hai cực nam châm trái dấu ấy lại hút nhau mãnh liệt. Từ những mâu thuẫn, tranh cãi không ngừng, bọn họ lại trở thành những người hiểu đối phương nhất. Tình yêu của bọn họ cứ thế ngập ngừng nở rộ, vừa lén lút, vừa ngọt ngào. Trong suốt những năm tháng bên nhau, họ đã từng ngỡ trên thế gian này, chỉ có hai con người ấy tồn tại. Đã có lúc, Tư Đồ Quyết mãi chỉ muốn bên anh trọn đời.

Nhưng cô không hề biết rằng, tình yêu của bọn họ chưa bao giờ trọn vẹn. Cho dù cô yêu anh bao nhiêu, Diêu Khởi Vân cũng chưa bao giờ có cảm giác tin tưởng. Bản thân là môt kẻ trộm ngọc luôn nơm nớp lo sợ mình không xứng với viên ngọc ấy, lo sợ một ngày sẽ mất đi mà đâm ra lo sợ cả chất ngọc. Chính sự hèn nhát và tự ti ấy của Diêu Khởi Vân đã tự tay đẩy mối quan hệ của họ xuống vực thẳm.

“Cả thế giới đều có thể hoài nghi cô, chỉ riêng anh là không thể. Nhưng đáng buồn là có lẽ từ trong tiềm thức cô đã biết anh sẽ không tin, cả thế giới đều có thể tin cô, chỉ có anh chẳng chịu tin”

Đã từng tin anh đến thế nhưng khi cô bị vu oan mang tiếng xấu, khi cả thế giới đều quay lưng với cô kể cả những người thân ruột thịt thì Diêu Khởi Vân lại rời xa cô, lựa chọn người con gái khác.

Cuộc đời cô tưởng như có tất cả, thế mà đến cuối cùng lại cay đắng nhận ra, từ đầu đến cuối cô không có gì cả. Suốt bao nhiêu năm những người cô yêu thương chưa bao giờ tin tưởng cô một lần, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Đối với ba mẹ, cô chỉ là một đứa con bất hiếu phiêu dạt thế giới bên ngoài, không gốc rễ. Còn với Diêu Khởi Vân, người con trai cô yêu nhất lại lựa chọn không tin cô.

***
Bảy năm tha hương xứ người, là bảy năm Tư Đồ Quyết làm lại từ đầu, cũng là bảy năm Diêu Khởi Vân sống trong nhớ nhung, dày vò. Từng món đồ của cô đều được anh cẩn thận lưu giữ. Anh luôn chờ một ngày cô trở về, cùng anh viết tiếp mối tình dang dở khi xưa. Chính Diêu Khởi Vân đã tự giam mình trong một khoảng kí ức anh tự tạo ra.

“Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em….Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức”

Thế nhưng anh không biết, tình yêu của Tư Đồ Quyết dành cho anh đã chết lặng từ bảy năm trước, khi cô đợi anh ở “Phía sau thời gian”.

“Quý khách có tin thời gian có thể quay ngược không? Nếu có thể trở về quá khứ, quý khách sẽ làm gì?”

Ban đầu, mẩu giấy có ghi: “Tôi muốn tìm TƯ ĐỒ QUYẾT của năm xưa, nói với cô ấy rằng nhất định nhất định không được yêu người đó.”

Cô gạch đi rồi sửa lại bằng nét chữ nghuệch ngoạc: “Nếu có ai gặp một người con trai tên DIÊU KHỞI VÂN ở quá khứ, xin nói với anh ấy hộ tôi rằng, ngày mùng 4 tháng 7 năm 2001, cho đến giây cuối cùng của ngày hôm ấy, tôi đã đợi anh ấy ở đây.”

Tiếng chuông trên quảng trường gần đó đã điểm đúng 12 tiếng, khép lại một ngày. Giữa tiếng chuông điểm ngân nga, TƯ ĐỒ QUYẾT bất giác run rẩy, cô ngỡ rằng mình sẽ bật khóc nhưng lại chẳng rơi nổi giọt nước mắt nào, chỉ là tỉnh một giấc mộng thế thôi.”

Ngày đó, Tư Đồ Quyết đã bất chấp tất cả mà vặn đồng hồ lùi lại một giờ, đến tận giây phút ấy cô vẫn tin rằng, Diêu Khởi Vân của cô là một người chưa bao giờ trễ hẹn. Có lẽ đó là hành động yếu đuối nhất trong cuộc đời Tư Đồ. Cô đã từng cho anh cơ hội, thế nhưng anh đã bỏ lỡ.

Tình yêu của họ tựa như chiếc vòng ngọc của Diêu phu nhân bị đập vỡ, không bao giờ có thể hàn gắn. Diêu Khởi Vân cuối cùng cũng bàng hoàng tỉnh cơn mộng mị. Thế nhưng lại không muốn thoát ra. Anh thà sống trong hồi ức cũng không chịu tin Tư Đồ Quyết năm ấy đã chết rồi.

Và trên đường đi đến “Phía sau thời gian” nơi Tư Đồ bảy năm về trước đã từng chờ đợi anh, Diêu Khởi Vân đã bị tai nạn không thể đến nơi cũng như anh sẽ mãi mãi không thể tìm được Tư Đồ Quyết trong hồi ức. Anh ta thà hôn mê để mãi sống với giấc mơ nơi có Diêu Khởi Vân nhút nhát rụt rè trao cho Tư Đồ Quyết chiếc vòng xoàng xĩnh của Diêu Phu Nhân tương lai, nơi có quá khứ ngọt ngào của bọn họ chứ không muốn chấp nhận thực tại phũ phàng.

***
Tôi đã luôn nghĩ mình đã chuẩn bị đủ tâm lí, hay ít nhất dù là truyện SE cũng không thể khiến tôi cảm thấy bi lụy giống như những câu chuyện khác. Thế mà đến cuối cùng vẫn cứ mãi bâng khuâng chua xót. Lần đầu tiên, tôi đã rơi nước mắt trước một tác phẩm ngôn tình, không phải vì tôi nhìn thấy bóng dáng của mình như lần đầu tiên khóc vì tiểu thuyết mà là xót xa cho một cuộc tình đã được định trước là dang dở bi thương.

Truyện kết thúc không trọn vẹn nhưng đối với tôi, đó lại là cái kết hợp lí nhất. Phía sau thời gian chính là hồi ức, là thứ đẹp nhất nhưng cũng chính là thứ không bao giờ có thể quay lại, vì vậy nên một khi đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.

Gấp lại cuốn truyện, thực sự trong tôi vẫn còn tồi tại rất nhiều dư âm. Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết, hai con người ấy quá khác biệt. Từ suy nghĩ đến thân phận, chính những điều đó đã vô tình đẩy họ ra xa nhau, xa đến nỗi không thể chung đường, có chung một kết thúc đẹp.

“Anh sẽ đợi em trong hồi ức” không phải là một câu chuyện màu hồng. Nó rất thực tế, chính vì vậy có thể sẽ khiến nhiều người tiếc nuối. Thế nhưng, đừng sợ, cứ đọc đi, vì đọc rồi, ta mới nhận ra, đôi khi yêu không phải là tất cả, nó còn được quyết định bởi vô vàn những yếu tố khác. Hy vọng đây sẽ là một gợi ý mới mẻ cho các bạn.

***
Trích đoạn:

“Trước lúc lên máy bay, theo lời hứa, Tư Đồ Quyết dùng một chiếc sim mua tạm ở sân bay gọi cho Ngô Giang báo bình an. Biết chắc rằng cô đã bình yên vô sự,Ngô Giang lưỡng lự một thoáng rồi giọng một người khác vang lên trong điện thoại, là Diêu Khởi Vân.

Cô ngỡ rằng anh sẽ nổi giận bừng bừng, nào ngờ anh hoảng loạn như một đứa trẻ vậy, tuyệt vọng lấy cớ này cớ khác, cố gắng trong vô vọng, khi đã hết cách còn giở trò ăn vạ cuối cùng.

Anh nghẹn giọng nói:
-Tư Đồ Quyết, em phải để chiếc vòng đó lại đã, em từng nói nó là của Diêu phu nhân cơ mà, trừ phi em cởi nó ra chính tay trả lại cho anh, nếu không em không được bỏ đi như thế….

Cô đã đeo quen chiếc vòng đó từ lâu, tới mức bẵng quên sự hiện diện của nó, anh cũng thừa biết chẳng thể nào cởi ra được nữa. Mấy lần cãi vã, cô đều định tháo ra trả lại cho anh, nhưng chưa tháo được ra thì đã làm lành. Cô bây giờ lại càng cho rằng mình chính là Diêu phu nhân mà số mệnh sắp đặt.

-Em đang ở đâu? Em đợi đó, anh sẽ tới ngay. Em có nghe không? Ngày nào em chưa cởi chiếc vòng đó ra, ngày đó em đừng hòng chạy được!

Đứng trong phòng chờ huyên náo, Tư Đồ Quyết mỉm cười, lấy hết sức đập cườm tay vào thành ghế tựa bằng thép.
Ở đầu bên kia Diêu Khởi Vân nghe thấy tiếng ngọc vỡ leng keng.

-Diêu Khởi Vân, hay là chúng ta đánh cược lần cuối đi, em cược anh không được hạnh phúc!

Đó chính là câu nói cuối cùng cô để lại cho anh.

Sau đó là bảy năm.”
______________

” “: Trích dẫn từ truyện

Review by #Ninh Dung Hoa – fb/ReviewNgonTinh0105
Bìa: #Họa Gian Phi

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban

Thể loại: Hiện đại, thanh mai trúc mã, ngược tâm, nữ cường, SEĐộ dài: 41 chươngTình trạng: Hoàn- Đã xuất bản“Nếu có thể quay về quá khứ, cô có thể làm gì chứ?Có lẽ cô thật sự nên trở về quá khứ, để nói với Tư Đồ Quyết năm đó từng cắn răng chịu đựng nếm vị mặn nước mắt rằng: Hãy nhớ, anh ta cũng có thể có một ngày như thế.Có lẽ cô còn nên ở cạnh Tư Đồ Quyết ngày đó bỏ đi khỏi nhà, cùng cô ấy một mình dẫn theo hành lý đứng trên sân bay rộng lớn, có thể sẽ không cô đơn, bế tắc như thế. Lúc đó Tư Đồ Quyết ngày đó nhẹ nhàng vứt điện thoại vào thùng rác của chiếc máy bay, cô sẽ khi nhìn lại con đường đã qua, an ủi người con gái lúc ấy: Không cần mất cả cuộc đời để hoài niệm, sẽ nhanh thôi, có thể sẽ tiêu tan hết chỉ trong vài năm thôi, tất cả cuối cùng sẽ qua.Hoặc là cô nên quay lại ngay từ lúc đầu, lúc vẫn chưa bắt đầu, sẽ nói với Tư Đồ thời thanh xuân ngây dại rằng: Hãy rời thật xa người đó, nhất định không được yêu anh ta.Nhưng mà nếu như vận mệnh đã có quỹ đạo của nó thì con người với vận may lớn nhất cũng như dũng khí khi có được, chẳng phải là ngay từ đầu đã không thể biết trước kết cục sao?”***Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết là hai con người hoàn toàn trái ngược Họ thuộc hai thế giới khác nhau, từ xuất thân cho đến tính cách. Trong mắt mọi người, Tư Đồ là viên ngọc hoàn hảo của Đấng tạo hóa. Cô xinh đẹp, mạnh mẽ, phóng khoáng, bạn bè ai cũng ngưỡng mộ. Còn Diêu Khởi Vân thì lại là một đứa trẻ mồ côi, chịu cảnh ăn nhờ ở đậu tính tình cổ quái, khó gần.Những tưởng khoảng cách sẽ khiến họ không thể hòa hợp thế mà ngạc nhiên thay, hai cực nam châm trái dấu ấy lại hút nhau mãnh liệt. Từ những mâu thuẫn, tranh cãi không ngừng, bọn họ lại trở thành những người hiểu đối phương nhất. Tình yêu của bọn họ cứ thế ngập ngừng nở rộ, vừa lén lút, vừa ngọt ngào. Trong suốt những năm tháng bên nhau, họ đã từng ngỡ trên thế gian này, chỉ có hai con người ấy tồn tại. Đã có lúc, Tư Đồ Quyết mãi chỉ muốn bên anh trọn đời.Nhưng cô không hề biết rằng, tình yêu của bọn họ chưa bao giờ trọn vẹn. Cho dù cô yêu anh bao nhiêu, Diêu Khởi Vân cũng chưa bao giờ có cảm giác tin tưởng. Bản thân là môt kẻ trộm ngọc luôn nơm nớp lo sợ mình không xứng với viên ngọc ấy, lo sợ một ngày sẽ mất đi mà đâm ra lo sợ cả chất ngọc. Chính sự hèn nhát và tự ti ấy của Diêu Khởi Vân đã tự tay đẩy mối quan hệ của họ xuống vực thẳm.“Cả thế giới đều có thể hoài nghi cô, chỉ riêng anh là không thể. Nhưng đáng buồn là có lẽ từ trong tiềm thức cô đã biết anh sẽ không tin, cả thế giới đều có thể tin cô, chỉ có anh chẳng chịu tin”Đã từng tin anh đến thế nhưng khi cô bị vu oan mang tiếng xấu, khi cả thế giới đều quay lưng với cô kể cả những người thân ruột thịt thì Diêu Khởi Vân lại rời xa cô, lựa chọn người con gái khác.Cuộc đời cô tưởng như có tất cả, thế mà đến cuối cùng lại cay đắng nhận ra, từ đầu đến cuối cô không có gì cả. Suốt bao nhiêu năm những người cô yêu thương chưa bao giờ tin tưởng cô một lần, dù là những điều nhỏ nhặt nhất. Đối với ba mẹ, cô chỉ là một đứa con bất hiếu phiêu dạt thế giới bên ngoài, không gốc rễ. Còn với Diêu Khởi Vân, người con trai cô yêu nhất lại lựa chọn không tin cô.***Bảy năm tha hương xứ người, là bảy năm Tư Đồ Quyết làm lại từ đầu, cũng là bảy năm Diêu Khởi Vân sống trong nhớ nhung, dày vò. Từng món đồ của cô đều được anh cẩn thận lưu giữ. Anh luôn chờ một ngày cô trở về, cùng anh viết tiếp mối tình dang dở khi xưa. Chính Diêu Khởi Vân đã tự giam mình trong một khoảng kí ức anh tự tạo ra.“Anh sợ kí ức của mình như chiếc đồng hồ cát vậy, càng ngày càng vơi đi, cuối cùng sẽ có một ngày phai nhạt. A Quyết, bảy năm rồi, anh chẳng còn nhớ nổi nụ cười của em, giọng nói của em….Hàng ngày, anh không dám hồi tưởng lại vì quá hèn yếu, sợ bản thân đau khổ, nhưng lại chẳng muốn lãng quên. Vậy nên khi em đi rồi, anh vẫn ở lại trong hồi ức”Thế nhưng anh không biết, tình yêu của Tư Đồ Quyết dành cho anh đã chết lặng từ bảy năm trước, khi cô đợi anh ở “Phía sau thời gian”.“Quý khách có tin thời gian có thể quay ngược không? Nếu có thể trở về quá khứ, quý khách sẽ làm gì?”Ban đầu, mẩu giấy có ghi: “Tôi muốn tìm TƯ ĐỒ QUYẾT của năm xưa, nói với cô ấy rằng nhất định nhất định không được yêu người đó.”Cô gạch đi rồi sửa lại bằng nét chữ nghuệch ngoạc: “Nếu có ai gặp một người con trai tên DIÊU KHỞI VÂN ở quá khứ, xin nói với anh ấy hộ tôi rằng, ngày mùng 4 tháng 7 năm 2001, cho đến giây cuối cùng của ngày hôm ấy, tôi đã đợi anh ấy ở đây.”Tiếng chuông trên quảng trường gần đó đã điểm đúng 12 tiếng, khép lại một ngày. Giữa tiếng chuông điểm ngân nga, TƯ ĐỒ QUYẾT bất giác run rẩy, cô ngỡ rằng mình sẽ bật khóc nhưng lại chẳng rơi nổi giọt nước mắt nào, chỉ là tỉnh một giấc mộng thế thôi.”Ngày đó, Tư Đồ Quyết đã bất chấp tất cả mà vặn đồng hồ lùi lại một giờ, đến tận giây phút ấy cô vẫn tin rằng, Diêu Khởi Vân của cô là một người chưa bao giờ trễ hẹn. Có lẽ đó là hành động yếu đuối nhất trong cuộc đời Tư Đồ. Cô đã từng cho anh cơ hội, thế nhưng anh đã bỏ lỡ.Tình yêu của họ tựa như chiếc vòng ngọc của Diêu phu nhân bị đập vỡ, không bao giờ có thể hàn gắn. Diêu Khởi Vân cuối cùng cũng bàng hoàng tỉnh cơn mộng mị. Thế nhưng lại không muốn thoát ra. Anh thà sống trong hồi ức cũng không chịu tin Tư Đồ Quyết năm ấy đã chết rồi.Và trên đường đi đến “Phía sau thời gian” nơi Tư Đồ bảy năm về trước đã từng chờ đợi anh, Diêu Khởi Vân đã bị tai nạn không thể đến nơi cũng như anh sẽ mãi mãi không thể tìm được Tư Đồ Quyết trong hồi ức. Anh ta thà hôn mê để mãi sống với giấc mơ nơi có Diêu Khởi Vân nhút nhát rụt rè trao cho Tư Đồ Quyết chiếc vòng xoàng xĩnh của Diêu Phu Nhân tương lai, nơi có quá khứ ngọt ngào của bọn họ chứ không muốn chấp nhận thực tại phũ phàng.***Tôi đã luôn nghĩ mình đã chuẩn bị đủ tâm lí, hay ít nhất dù là truyện SE cũng không thể khiến tôi cảm thấy bi lụy giống như những câu chuyện khác. Thế mà đến cuối cùng vẫn cứ mãi bâng khuâng chua xót. Lần đầu tiên, tôi đã rơi nước mắt trước một tác phẩm ngôn tình, không phải vì tôi nhìn thấy bóng dáng của mình như lần đầu tiên khóc vì tiểu thuyết mà là xót xa cho một cuộc tình đã được định trước là dang dở bi thương.Truyện kết thúc không trọn vẹn nhưng đối với tôi, đó lại là cái kết hợp lí nhất. Phía sau thời gian chính là hồi ức, là thứ đẹp nhất nhưng cũng chính là thứ không bao giờ có thể quay lại, vì vậy nên một khi đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.Gấp lại cuốn truyện, thực sự trong tôi vẫn còn tồi tại rất nhiều dư âm. Diêu Khởi Vân và Tư Đồ Quyết, hai con người ấy quá khác biệt. Từ suy nghĩ đến thân phận, chính những điều đó đã vô tình đẩy họ ra xa nhau, xa đến nỗi không thể chung đường, có chung một kết thúc đẹp.“Anh sẽ đợi em trong hồi ức” không phải là một câu chuyện màu hồng. Nó rất thực tế, chính vì vậy có thể sẽ khiến nhiều người tiếc nuối. Thế nhưng, đừng sợ, cứ đọc đi, vì đọc rồi, ta mới nhận ra, đôi khi yêu không phải là tất cả, nó còn được quyết định bởi vô vàn những yếu tố khác. Hy vọng đây sẽ là một gợi ý mới mẻ cho các bạn.***Trích đoạn:“Trước lúc lên máy bay, theo lời hứa, Tư Đồ Quyết dùng một chiếc sim mua tạm ở sân bay gọi cho Ngô Giang báo bình an. Biết chắc rằng cô đã bình yên vô sự,Ngô Giang lưỡng lự một thoáng rồi giọng một người khác vang lên trong điện thoại, là Diêu Khởi Vân.Cô ngỡ rằng anh sẽ nổi giận bừng bừng, nào ngờ anh hoảng loạn như một đứa trẻ vậy, tuyệt vọng lấy cớ này cớ khác, cố gắng trong vô vọng, khi đã hết cách còn giở trò ăn vạ cuối cùng.Anh nghẹn giọng nói:-Tư Đồ Quyết, em phải để chiếc vòng đó lại đã, em từng nói nó là của Diêu phu nhân cơ mà, trừ phi em cởi nó ra chính tay trả lại cho anh, nếu không em không được bỏ đi như thế….Cô đã đeo quen chiếc vòng đó từ lâu, tới mức bẵng quên sự hiện diện của nó, anh cũng thừa biết chẳng thể nào cởi ra được nữa. Mấy lần cãi vã, cô đều định tháo ra trả lại cho anh, nhưng chưa tháo được ra thì đã làm lành. Cô bây giờ lại càng cho rằng mình chính là Diêu phu nhân mà số mệnh sắp đặt.-Em đang ở đâu? Em đợi đó, anh sẽ tới ngay. Em có nghe không? Ngày nào em chưa cởi chiếc vòng đó ra, ngày đó em đừng hòng chạy được!Đứng trong phòng chờ huyên náo, Tư Đồ Quyết mỉm cười, lấy hết sức đập cườm tay vào thành ghế tựa bằng thép.Ở đầu bên kia Diêu Khởi Vân nghe thấy tiếng ngọc vỡ leng keng.-Diêu Khởi Vân, hay là chúng ta đánh cược lần cuối đi, em cược anh không được hạnh phúc!Đó chính là câu nói cuối cùng cô để lại cho anh.Sau đó là bảy năm.”______________” “: Trích dẫn từ truyện

Source: https://vvc.vn
Category : Tư Vấn

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay