Vi diện 1: Người thừa kế phản công
Chương 1: Người thừa kế phản công (Phần 1)
【 Gì!!! Sợ trần thế ưu phiền, e sợ năm tháng khó lưu. Vẫn còn có người luôn ở nơi đây, quanh năm suốt tháng chờ mong ta đến sao? —— Tầm Mịch 】
—————
Mở to đôi mắt một lần nữa, Tầm Mịch phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn Kingsize đầy mềm mại.
Trên đỉnh đầu là tường giấy màu lam nhạt cùng đèn chùm treo làm bằng thủy tinh đầy hoa lệ. Giờ phút này, vì ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng nên chùm đèn treo kia phát ra màu sắc tuyệt đẹp, trông rất lộng lẫy.
Cô thấy có chút đau đầu, xoa xoa ấn đường nằm giữa chân mày của mình. Tầm Mịch nhớ tới việc bản thân mình trước đó bỗng nhiên bị mất đi ý thức.
Lúc ấy, cô đang dự tiệc thành lập công ty của riêng mình, đang chuẩn bị rời khỏi để về nhà. Ngày đó, cũng là ngày công ty thành công đưa cổ phiếu ra thị trường.
Cô dùng thời gian trong suốt sáu năm để trở thành người phụ nữ đầu tiên đứng đầu danh sách Bạch Phú Mỹ tại thành phố B, cô là NO.1 đó.
Nhưng cô lại không nghĩ rằng, chỉ còn ba bước nữa là có thể leo lên chiếc Lamborghini yêu dấu của mình thì liền rớt vào cống thoát nước.
Lúc ấy, Tầm Mịch chỉ có một suy nghĩ: Cmn!!! Ai lại thiếu đạo đức như vậy, không có việc gì làm, lại đi trộm nắp cống.
Cô cho rằng, mình cứ như vậy mà chết đi, chết một cách lãng xẹt không thể lãng hơn. Lại không nghĩ rằng, mình lại bị một cái hệ thống kỳ lạ nào đó bắt buộc ràng buộc với nó.
Đối phương dường như còn nói với cô, chỉ cần cô hoàn thành cái gì mà … tiến công rồi cái gì mà … nữ phụ phản công nhân sinh, tích cóp đủ tích phân, là có thể trùng sinh, và có thể trở lại chính thế giới của mình tiếp tục sinh hoạt.
Rốt cuộc, sau khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu cho rõ ràng. Tầm Mịch bèn đặt tầm mắt vào chiếc nhẫn trên ngón giữa tay trái của mình.
Trong lòng âm thầm nói một câu ‘ hệ thống, đi ra ’, một giọng nói vui sướng lập tức vang lên.
“Số thứ tự 250 kêu bổn Bảo Bảo có chuyện gì đó?”
Tầm Mịch nhịn cơn giận xuống, trên trán, gân xanh lần lượt hiện lên. Cô nói cho chính mình, phải nhẫn, nhẫn.
Nhưng cuối cùng nhịn không được, hét lên:
“Ngươi mới là số thứ tự 250, cả nhà ngươi đều là số thứ tự 250”
“Hãy gọi tên của ta, hoặc là ký chủ hay chủ nhân gì đó cũng được, nếu tiếp tục gọi ta là số thứ tự 250, ta lột sống ngươi”
Có thể chọc tức Tầm mỹ nhân, một người luôn luôn lấy sự ưu nhã làm đầu, khiến cô phải hét toáng lên như vậy, cũng có thể thấy, cái hệ thống tự xưng là Bảo Bảo này trâu bò đến thế nào.
Bảo Bảo tựa hồ biết chính mình sai rồi, lập tức ngoan ngoãn trả lời:
“Chủ nhân, ngài hiện tại đang ở trong vi diện《 Bá sủng: Quân thiếu lạnh lùng của tôi》”
(Từ Quân trong đây nghĩa là quân đội nha)
(Bá sủng: một người có quyền lực, có tiền tài cực kỳ cưng chiều ai đó)
“Ta đem cốt truyện cùng ký ức của thân thể này truyền cho ngài, xin mời tiếp nhận”
Tầm Mịch lập tức cảm giác đầu mình đang bị cái gì đó không ngừng ghim sâu vào trong, tựa như một kim lại một kim châm vào trên đầu, mồ hôi lạnh chảy ướt cả thân thể.
Chờ đến khi cơ thể trở lại trạng thái bình thường thì cô đã tiếp thu toàn bộ ký ức của cơ thể này, trong tay cũng đang cầm một quyển sách.
Cho dù là không ngừng tự nói cho chính mình, là không cần ngạc nhiên, không cần cảm thấy kỳ quái, nhưng Tầm Mịch vẫn bị chấn động một chút.
Nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại, cô còn có thể xuyên vào trong cơ thể của người khác, thì còn có cái gì là không thể nữa nữa đâu.
Cho dù thế giới này là một quyển sách thì thế nào? Đối với những người sống trong thế giới này mà nói, đó chính là chân thật.
Mặc kệ là muốn cô phản công hay là đi tiến công gì đó, cô đều sẽ hoàn thành thật tốt, sau đó trở lại thế giới của mình.
Nhanh chóng cầm quyển sách chừng hơn hai trăm trang lên đọc, sau khi đọc xong, Tầm Mịch chỉ nghĩ (╯‵□′)╯︵┻━┻
Cẩu huyết như vậy? Ngu ngốc như vậy? Bộ quyển ngôn tình này thực sự hay lắm sao?
Nàng, cảm thấy không khỏe chút nào.
Cùng thế giới của mình không có gì khác biệt, đều là hiện đại.
Nhưng, thế giới này lại quay chung quanh nữ chủ.
Nữ chủ: Cầm Hoài Sắt, là con gái ngoài giá thú của gia chủ nhà họ Cầm, một trong tam đại thế gia của Đế Đô.
Tại bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của trưởng nữ nhà họ Cầm, Cầm Hoài Sắt được gia chủ nhà họ Cầm đem về nhận tổ quy tông.
Trưởng nữ nhà họ Cầm không thể tiếp thu được chuyện mình có một người em gái chỉ nhỏ hơn mình có nửa tuổi, nên làm lớn chuyện tại chính bữa tiệc sinh nhật của mình.
Không những làm hỏng bữa tiệc trưởng thành của mình, đồng thời cũng làm nhà họ Cầm trở thành câu chuyện trên bàn ăn của xã hội thượng lưu.
Gia chủ nhà họ Cầm bởi vậy mà càng thất vọng đối với cô con gái lớn của mình, vì vậy mà ông càng chiều chuộng đứa con gái do người phụ nữ mà ông yêu nhất sinh ra.
Trưởng nữ nhà họ Cầm cũng bởi vì thái độ của cha mình mà đau lòng, cho nên, cô luôn ức hiếp Cầm Hoài Sắt mọi lúc mọi nơi cho hả giận.
Nhưng không biết tại sao, mỗi một lần, Cầm Hoài Sắt đều sẽ hóa hiểm thành an, còn có thể nhân tiện mà giẫm Cầm tiểu thư một cái.
Dần dà, mọi người đều cảm thấy, trưởng nữ nhà họ Cầm tâm địa ác độc, không màng máu mủ ruột thịt. Thật là đúng với câu, bên ngoài là thiên sứ nội tâm là ma quỷ.
Mà Cầm Hoài Sắt, đứa con gái riêng ngoài giá thú kia lại bởi vì bề ngoài trông nhu nhược, nên càng khiến mọi người cảm thấy cô ta là người bị hại.
Không chỉ đoạt đi ánh hào quang thuộc về cơ thể này, còn sử dụng kế sách vu oan, vừa ăn cướp vừa la làng, làm hại Cầm đại tiểu thư mất đi quyền kế thừa.
Chuyện đến đó còn chưa xong, Cầm Hoài Sắt còn tìm một đám lưu manh làm nhục Cầm đại tiểu thư, sau đó ghi hình, chụp ảnh lại rồi gửi tới tòa soạn báo cùng đài truyền hình, các trang mạng … việc này đã hoàn toàn huỷ hoại danh tiếng của Cầm đại tiểu thư.
Cuối cùng, Cẩm Hoài Sắt còn gặp được chân mệnh thiên tử, người này rất có quyền, rất có tiền, cho nên ai ai cũng cố kỵ Cẩm Hoài Sắt.
Cô ta sợ Cầm đại tiểu thư sẽ có ngày trở lại báo thù cô ta, bèn sai người ném Cầm đại tiểu thư tới khu đèn đỏ, bị nam nhân làm nhục, bị tra tấn đến chết.
Kết cục chính là Cầm Hoài Sắt cùng chân mệnh thiên tử Happy Ending.
Đây cũng chính là lý do, vì sao mà Tầm Mịch muốn phun hai từ cẩu huyết, đọc từ đầu truyện cho tới cuối truyện, thế nhưng cái gọi là chân mệnh thiên tử đến gần kết truyện mới xuất hiện.
Mấy nam nhân xuất hiện trước đó đều có điều ái muội với nữ chủ, không thì toàn ‘bạch bạch bạch’ với nữ chủ, vậy mà tất cả đều là nam xứng.
(Bạch bạch bạch và lăn khăn trải giường: là chỉ việc quan hệ giường chiếu)
Như vậy mà cũng xứng là nữ chính trong truyện hay sao? Nữ chủ như vậy mà được gọi là thiện lương, trong sáng? Bộ không ai cảm thấy kỳ quái sao?
Thôi cũng đành vậy, đây là tiểu thuyết cẩu huyết, logic gì đó, không cần miệt mài theo đuổi, cô chấp nhận.
Nhưng thực bất hạnh, cái cơ thể mà cô cư ngụ tạm thời này, vừa lúc chính là nữ phụ đầy bi kịch trong cái quyển tiểu thuyết cẩu huyết kia, Cầm đại tiểu thư.
Trùng tên với cô, đều tên là Tầm Mịch, chỉ là khác họ, Cầm Tầm Mịch.
Thật khéo, hôm nay đúng là ngày diễn ra bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của vị Cầm đại tiểu thư này.
Nói cách khác, người được gọi là nữ chủ kia đang trên đường tới đây.
Đứng ở trước gương dài đặt trong phòng tắm, Tầm Mịch đánh giá cơ thể này.
Da trắng nõn nà như sữa, mặt tựa hoa đào tháng tư, eo tựa như cành liễu.
Cao một mét bảy, tỉ lệ thật là hoàn mỹ, thật là quyến rũ chết người.
Giờ phút này, đôi mắt đen tuyền đang mở to ra, giống như nhìn thấy cái gì đó không thể tưởng tượng được.
Một đôi mắt hoa đào sáng long lanh, quyến rũ mê người.
Cặp chân mày lá liễu cong cong, khéo léo tuyệt đẹp rũ theo đường cong đôi mắt. Cái mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, đôi môi nho nhỏ chúm chím hồng hồng.
Chiếc cầm mang một độ cong duyên dáng, gương mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo ôn nhã.
Tóc quăn màu nâu cuộn sóng dài đến gần eo thon, giờ phút này đang tùy ý rối tung ở sau lưng.
Cô cứ như vậy lẳng lặng đứng yên, lại có một loại cảm giác rất cao quý rất thần bí.
Toàn thân, hơi thở cũng tựa như sương mù khiến người khác thấy mê mang, chợt gần chợt xa, khó có thể nắm lấy.
Như thế, làm cô càng thêm quyến rũ mê người.
Cô khẽ nâng cằm, tựa như một con mèo Ba Tư đầy cao ngạo, đang chờ người khác tới lấy lòng.
Kiêu ngạo, ưu nhã, ranh mãnh, trong sáng, đây là những gì mà Tầm Mịch đánh giá về dung mạo của cơ thể này.
Rõ ràng là rất giống với gương mặt thật của cô, nhưng cảm giác lại khác nhau.
Nếu nói cơ thể này là quyến rũ tựa như yêu tinh.
Như vậy cô chính là một đóa bạch liên, thanh quý, cao nhã. Nhan sắc của nàng là chân chính bạch liên, tuyệt không phải cái ý nghĩa xấu xa kia.
(Bạch liên: hoa sen trắng)
Rửa mặt xong, lễ phục cũng thay xong.
Cô chân trần đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trong hoa viên, giờ phút này đã có tốp năm tốp ba khách khứa đến dự tiệc.
Giờ khắc này, ánh mặt trời ẩn vào tầng mây, ánh sáng bóng loáng lung linh từ cửa sổ sát đất chiếu rọi ra hình ảnh một thiếu nữ mỹ lệ, góc cạnh gương mặt có chút nguy hiểm, khiến người khác muốn chinh phục.
Nụ cười nho nhỏ đọng trên khóe môi, khiến người khác sa đọa, tựa như ác ma đang dụ dỗ con mồi. Vào thời điểm con mồi không chú ý, nó sẽ vươn móng vuốt, tập kích con mồi.
Khi đó, con mồi sẽ không còn chỗ trốn, chỉ có thể ngoan ngoãn nộp mạng.
Cầm Tầm Mịch phải không?
Bắt đầu từ giờ phút này, tôi, Tầm Mịch, chính là cô.
Những gì Cầm Hoài Sắt thiếu cô, tôi đều sẽ giúp cô lấy lại gấp mười lần gấp trăm lần.
Cô xem đi, trò hay sắp mở màn rồi.
Nếu yêu cầu trợ giúp ‘nữ phụ phản công nhân sinh’ mới có thể được đến tích phân, được đến tích phân mới có thể trở về.
(Phản công nhân sinh: đi ngược lại cuộc đời (của một ai đó))
Như vậy, những người gọi là nữ chủ, các ngươi, chuẩn bị tốt chưa?
Tầm Mịch vốn có khuôn mặt tinh xảo, bởi vì đột nhiên nở nụ cười tươi kia, càng thêm loá mắt, càng thêm mê người.
Vừa lúc đó, có một người nam nhân nào đó vô tình nhìn thấy, bị nụ cười của cô bắt lấy trái tim. Từ đó về sau, trái tim của người nam nhân đó chỉ có mình cô, chỉ vì cô mà đập.
“Cô chủ, gia chủ cho mời cô đi xuống, bữa tiệc còn có ba mươi phút nữa là đến giờ bắt đầu”
Bảo mẫu gõ vang cửa phòng, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tầm Mịch.
“““““