Đọc truyện Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối Chương 11

Năm Sa Nghị thi đại học, vì Bối Bối mà anh đã bỏ qua ngôi trường tốt nhất cả nước để lựa chọn một trường đại học địa phương, nhưng Sa Nghị không hề tiếc nuối. Anh còn cảm thấy rất may mắn, nếu không thế thì sao anh và Bối Bối có thể ở bên nhau chứ. Chuyện là, Sa Nghị thi đỗ vào trường đại học S vừa khéo cách không xa trường Nhất Trung, Sa Nghị không muốn ở nội trú tại trường vì phải chịu nhiều ràng buộc. Lên năm 2 đại học, sinh viên không cần trọ trong trường nữa, do đó anh thuê một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, trả tiền thuê luôn 2 năm, căn hộ này được cái cách không xa trường Nhất Trung.

Từ nhà Bối Bối đến trường Nhất Trung nếu không tắc đường thì mất khoảng nửa tiếng, học sinh tiểu học bắt đầu buổi học vào 8 giờ sáng, vì thế, 7h00 mẹ Bối Bối gọi bé dậy, 7g20 rời nhà, việc này Bối Bối vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng lên cấp 2, 7g20 đã phải có mặt ở trường rồi, thế chẳng phải 6 giờ sáng bé đã phải dậy rồi sao!! Bối Bối là cô bé luôn thích ngủ nướng, thấy căn hộ Sa Nghị thuê vừa khéo ngay gần trường Nhất Trung, do đó, bé không ngừng quấn lấy bố đòi bố đồng ý cho mình ở cùng Sa Nghị, như vậy thì bé có thể ngủ tới tận 7g30 mới phải rời giường.

Ông Đồng cũng chịu thua Bối Bối, bản thân ông cũng bận rộn, lại còn thường xuyên phải đi công tác, mẹ con bé thì phải quản lý 4 cửa hàng (về sau LoveBaby sẽ mở thêm chi nhánh tại thành phố S), sợ bà không thể chăm sóc tốt cho Bối Bối, vả lại, trường Nhất Trung lại ngược đường cửa hàng của mẹ bé, sáng nào đưa con đi học, Dương Tiểu Phàn cũng bị trễ giờ.

Vì thế, ông cắn răng đồng ý, đợi tới cuối tuần, ông bà Đồng chở một đống hành lý của Bối Bối tới nhà Sa Nghị, tiện thể xem xét luôn căn hộ mà anh thuê, căn hộ đó rất sạch sẽ, có máy giặt, tivi, tủ lạnh, vv….cái gì cần đều có cả, như thế Bối Bối sẽ không phải tủi thân, ông bà rất hài lòng. Điều ông bà hài lòng nhất chính là có hai phòng ngủ, tuy rằng Bối Bối còn nhỏ, nhưng không thể để hai đứa ngủ cùng nhau được, hơn nữa bà Sa còn mời người giúp việc theo giờ để chuyên phụ trách nấu cơm, giặt quần áo và quét dọn vệ sinh. Ông Đồng thu xếp đồ đạc cho Bối Bối, bà Đồng trải giường cho con, rồi dọn dẹp sách vở trên bàn, xong xuôi hai ông bà trò chuyện với Sa Nghị một hồi rồi mới ra về.

Từ đó, cuộc sống hạnh phúc của Sa Nghị và Bối Bối chính thức bắt đầu.

Buổi tối đầu tiên, Bối Bối và Sa Nghị ai về phòng người nấy, ai ngủ giường của người nấy.

Buổi tối thứ hai, Bối Bối kéo Sa Nghị lên giường mình, rồi bắt anh đọc sách cho bé nghe nửa tiếng, sau đó lại, ai ngủ giường người ấy.

Buổi tối thứ ba, Bối Bối nằm trên giường Sa Nghị, sống chết không chịu về phòng

“Bối Bối, ngoan nào, ngày mai còn phải đi học”

“Không, Em không chịu, không chịu đâu, em sẽ ngủ ở giường này” Bối Bối nằm trên giường Sa Nghị, bắt chéo hai chân, vẻ mặt kiểu như: xem anh làm gì được em.

“Được rồi ”

p9iVCvYfyga0x2Gr463yTdKGX8mogG5N2yaCcbqVO2xKJZnfHqC8lAoNSKZcy / L9d35lrJ3LyU7HMNmCDfabRb / eQmV0zEa6T / GfLs / 9 / / 28 rHvbTuDRO8Bsmc2naLzu4erTJgjk5Nu4KJ / YX6wz89QUQjeiP9srazjoCAJpdK2vR7AqpOuEdOJGHSpnkdyINKzMhZmEH9a80RHY0i7q2ddD / / sL / iO0E7uUG4xx8ZIza8Ofe3Q / TI74nOun45X98twSApP + WPMdNTo5jspt1lkrl8Nm9W0 / uzfuHAHmwxpmgjuJ1JbP4zIEUcvIUezZJVolFJHu + KoXU7ZvHo1SY3ZBL0xvnSBNAEDRr5za8mGLUcmDdjX7U / VCO / lrm7BzWKPIJpdDirxGxmrjhKU3zzua4KLuTKLUMTEMyMkqnA + kNjqwTfAlTJ1u53iwT88w2UMA9FIIsLDfkdAYz8BNoXvKCOnbk1tAwWj7Qks08hgp1FgBWXpR61KPn9CEGS42bgwDHWL8WAFnxgdaO5QqN / tyJG + zuM3r1LpN63GrvLJiAdJOmRW5SZxfiwfScwP + IZAkyXAjahHp1K87PuPxtLLbTE2TL62tmwOgmE3ZjowLTQXHfbXldokkB7OzmKLhHiffRO05nniYqAq1VTkOGccEyOKUr5yb8xk8fYwTNxbXX7jpO5zQvc7sZ5rXCVSoW93xtCqni30skvt2tab9KQMUsMYj8ZN3ToigDiqeZ63wBLL / 7Y rZTRyBVRcgefZBDChAVXg / szA0l8sCn / vy0YIggztYV9 / Y2MNXyN7hhc9RuMskFbcPFLS8p5QlS5xeipqP + SRmqwqnrAHQ2ZrSw3XFr2pguV17rJgeEelI8UxOd6UIm2yMBOzd891daMa2YH8j66UyCs + GjxcfIDfFkUske9DdJDscODAH9E23d8venP36FM6FoN8qgEZkR / f8cUovDKW6wwM8CUk7BC1SImdiXPcPMK0ZubiwjeCfuk98srRVxrB084G / sgXyVWWlGZT5E0BY99607IW4zKcAGSTrBS + e3PD + sPyZc9xGcUX1RmgXsenpq7dTQSfZQTZxrrL + VGuHCZXJBCQle4dk1A4txPQBadrbeyd5csk21vY7GupMqoUmkloaEqNApV4UzvgQyyU9kWTss6s1 / 8 fxJeNwnaKUA9 + iNFYsN3bVJvoQLm + Ag5cRQ1IJaBXPAHL6xeY1zDKX3rrWpSwAniL3 + fJFVEQHkIHBuiR3cyMC7sO4QEH67 + jktbzMFoVPSM2EmUh + UFD30nHCuD9HZpHVMjpaxd9Nwdqxpy5prrft68ihiAbEv6 / I0QTtSq597HnS0Qi15phH7neW33DAakObwHGX / Xge + MBOjI9mIoE + VdvuQ6nAga3ZvSCRBxwiV0NK4d7XauISsgHPRWIDLA1 / jR6OnTYnWocPsIC72O4xvuFy9 + MFntQ9xUJGeosg / lDASTAGKUZJ98luLZ1tG4QLuY6YU3lrGv + DfSKBw / qcFDhu4C6RNqQRCzzROdyibGbqwqLpGyz9Mh12qbE + 1 nuMgwGBnOpDgf3BGgeTe9UnxVUMz2yF0VIRl62ieR + eBMOvudEYGE5f + TjRPu0E + xRE7Arc7WzQ4 + 7 d8yXbtgi02B5zicLX7As4QESIKlM2GFhq6IGVTH2voAbCf8ksuPg2zNUxolBljkVu + + 1T mGPqlMCKUE5AydRj6Rl5Qx05bHxq0TOE3IO / 2 bqaHap4X0VcoUjoxgvfKgH3dsar3kEL4yNnCkAYxxJ6ayB14asuOnZzjYqSqAFzPggbEUiWnmzyAfgyBZX / KNNVibBV1wOqeAdwn76tKDeVc6szf1 / EpaL61J9XUIIA / KDuQdLiwAHaM5wAC9s88 + k3hqSa77g / z5 / HM6xS / 0 imdXu2cp6vODCzKAQkCCsQJiIACcp06tGHroFqnIR04DGCwquqW7OBj / O9HML31JuJNOQkbv2G / ydlbzq1r0V2uhSXfaWQTyTcxui7S9sjTKWRzsOBp + CvR4sNM + d3ekmGgBD5zc / 961 bevlqC7TU5kdqW2CE7w4KGUhFd8ZroyAw3zgzasJ8Y + H13v38EOoLGpdhqoZrk8lU7B6wk4HRNoVqdOmPoR1M5CnMEp6PNYzWjWMJ3 + F8ZSMFhoZW9UsnxXNCn2vAVh37W9cSLM7vX9mtkt + b8OVNumjB2cuh13X82QxD3gU1xMuRlJ1cEfMXrqJHkVGMQ + XKG7ZGFR35ZoGm9Uo + / 5 mZoWXztOe0jyf + rKnkKpTX1GlZ7CyyfWnGLm9Lc8B0icsOcNIvcyzeccN + VVYsHmcuo6smGbehIrFkzf4W5 + hY + mrfsgAKH9GufjdaNARf9BYrA3bpLZBAwbKHLVXh605s + DzecSxztDCW6JxBmrG5YUA7fe9xSXtDPFsSX + 1VM a + YDUNw8pT2zkuQ6moV3hntyAPIVgZ + IkFWlhxrzeEOQvhYXzglQmYJ / wvIjY0C3WE72mp + Or5AfrnZ7FGzP5xjBP34JfaMq8IM5e4rwRYqwQLXwCfeSXpXoBPeL + xCAuyIPBG4cOh07P9zRnUVpqrJmcBFxoxEzJxHYUerdAfFEExDKRtxnJ8uNKUKIEaxW4vqOm3w + tETu9hGhew2fl1BMsXBru85HpEiJtppkGQ742m + JoVYpu + Wlg + U0VkVZQ2GYQqRjF4cEgAMtsnHOn6QkpqLHV6oBKMzq1A5iabnkhB0Y1 + cAm4pUAWrdeTYsHqn4UCSOtiyngy5CRzzuaUkgfhHR + QgSZ1a01zMdm33m1jf9joPUAFWJ8ZnU / kbT6C92v / NAdd2LqO0qKdFzEZMHuniMMeA1sjc0CURzRR8Lhi31lhC68WqT2OlyrGlcq6btd51Jmz / wxTZ5 + wgBEkQa96fB4boM + qO + RdQA4b3d0w6LzceKOdOpgS6N3oXQNTiHqKKT8k7Rp2P1ikIz

Quãng thời gian Bối Bối học tiểu học mất 6 năm, từ năm cô bé 6 tới 12 tuổi và Sa Nghị từ 14 đến 20 tuổi. Đời người có bao nhiêu lần sáu năm như thế, nhưng kể cả có mười mấy lần 6 năm thì Sa Nghị vẫn cứ sẽ nuông chiều Bối Bối như cũ, tình cảm của anh không bao giờ thuyên giảm, thậm chí Sa Nghị còn nói, ở bên Bối Bối, mỗi một phút đồng hồ đều là hạnh phúc, thêm một phút thì anh lại càng yêu bé nhiều hơn.Năm Sa Nghị thi đại học, vì Bối Bối mà anh đã bỏ qua ngôi trường tốt nhất cả nước để lựa chọn một trường đại học địa phương, nhưng Sa Nghị không hề tiếc nuối. Anh còn cảm thấy rất may mắn, nếu không thế thì sao anh và Bối Bối có thể ở bên nhau chứ. Chuyện là, Sa Nghị thi đỗ vào trường đại học S vừa khéo cách không xa trường Nhất Trung, Sa Nghị không muốn ở nội trú tại trường vì phải chịu nhiều ràng buộc. Lên năm 2 đại học, sinh viên không cần trọ trong trường nữa, do đó anh thuê một căn hộ có hai phòng ngủ và một phòng khách, trả tiền thuê luôn 2 năm, căn hộ này được cái cách không xa trường Nhất Trung.Từ nhà Bối Bối đến trường Nhất Trung nếu không tắc đường thì mất khoảng nửa tiếng, học sinh tiểu học bắt đầu buổi học vào 8 giờ sáng, vì thế, 7h00 mẹ Bối Bối gọi bé dậy, 7g20 rời nhà, việc này Bối Bối vẫn còn có thể chấp nhận được, nhưng lên cấp 2, 7g20 đã phải có mặt ở trường rồi, thế chẳng phải 6 giờ sáng bé đã phải dậy rồi sao!! Bối Bối là cô bé luôn thích ngủ nướng, thấy căn hộ Sa Nghị thuê vừa khéo ngay gần trường Nhất Trung, do đó, bé không ngừng quấn lấy bố đòi bố đồng ý cho mình ở cùng Sa Nghị, như vậy thì bé có thể ngủ tới tận 7g30 mới phải rời giường.Ông Đồng cũng chịu thua Bối Bối, bản thân ông cũng bận rộn, lại còn thường xuyên phải đi công tác, mẹ con bé thì phải quản lý 4 cửa hàng (về sau LoveBaby sẽ mở thêm chi nhánh tại thành phố S), sợ bà không thể chăm sóc tốt cho Bối Bối, vả lại, trường Nhất Trung lại ngược đường cửa hàng của mẹ bé, sáng nào đưa con đi học, Dương Tiểu Phàn cũng bị trễ giờ.Vì thế, ông cắn răng đồng ý, đợi tới cuối tuần, ông bà Đồng chở một đống hành lý của Bối Bối tới nhà Sa Nghị, tiện thể xem xét luôn căn hộ mà anh thuê, căn hộ đó rất sạch sẽ, có máy giặt, tivi, tủ lạnh, vv….cái gì cần đều có cả, như thế Bối Bối sẽ không phải tủi thân, ông bà rất hài lòng. Điều ông bà hài lòng nhất chính là có hai phòng ngủ, tuy rằng Bối Bối còn nhỏ, nhưng không thể để hai đứa ngủ cùng nhau được, hơn nữa bà Sa còn mời người giúp việc theo giờ để chuyên phụ trách nấu cơm, giặt quần áo và quét dọn vệ sinh. Ông Đồng thu xếp đồ đạc cho Bối Bối, bà Đồng trải giường cho con, rồi dọn dẹp sách vở trên bàn, xong xuôi hai ông bà trò chuyện với Sa Nghị một hồi rồi mới ra về.Từ đó, cuộc sống hạnh phúc của Sa Nghị và Bối Bối chính thức bắt đầu.Buổi tối đầu tiên, Bối Bối và Sa Nghị ai về phòng người nấy, ai ngủ giường của người nấy.Buổi tối thứ hai, Bối Bối kéo Sa Nghị lên giường mình, rồi bắt anh đọc sách cho bé nghe nửa tiếng, sau đó lại, ai ngủ giường người ấy.Buổi tối thứ ba, Bối Bối nằm trên giường Sa Nghị, sống chết không chịu về phòng“Bối Bối, ngoan nào, ngày mai còn phải đi học”“Không, Em không chịu, không chịu đâu, em sẽ ngủ ở giường này” Bối Bối nằm trên giường Sa Nghị, bắt chéo hai chân, vẻ mặt kiểu như: xem anh làm gì được em.“Được rồi ”

Source: https://vvc.vn
Category: Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay