Hành trình giúp đỡ cụ bà 82 tuổi dưới chân cầu Hà Ra

Nha Trang mùa về

Cái nắng hạ vẫn lập lòe sau nhành phượng đỏ, giúp tô thêm cái sắc vàng của nắng ngày về. Đẹp hơn nữa nếu bạn ở Nha Trang_thành phố xinh đẹp của tôi. Nha Trang có cát  vàng, biển xanh, phượng đỏ và màu nắng chan hòa làm  tim bao người say đắm. Chỉ cần một chiếc xe đạp lượn vòng quanh bờ biển hay những con phố đầy hoa phượng ngày vào mùa bạn sẽ chẳng thể nào rời xa. Thả tâm hồn mình lênh đênh giữa khoảng không dưới bầu trời tự do ấy. Chẳng còn gì tuyệt hơn nếu bạn biết tận hưởng cuộc sống bình dị như thế đấy.

Như thường nhật, ngày cuối tuần tôi rảo bước trên con đường Dương Hiến Quyền để thư thái tâm trí. Đây là con đường đẹp nhất thành phố biển với tôi. Bởi cái khí trời trong lành, cùng mùi hương thoảng thoảng dư vị của ngày hè lây lất qua những nhành phượng đong đưa trong gió. Hòa quyện thêm tý vị biển trong lành lướt qua làn tóc ta như hóa đứa trẻ trong lành ngây ngô hít thở tận hưởng cuộc sống bình yên thường ngày không cảm được. Thế rồi vì sự thay đổi thời tiết hay tại trái tính trái nết mà vừa nắng đẹp ông trời lại bổng kéo mây về rồi làm luôn một cơn mưa rào. Mưa rơi nhanh quá. Tôi chỉ kịp nấp vào mái hiên nhà của một quán ăn. Người bắt đầu lạnh cống lên rồi run rẫy.

Hoài niệm trong cơn mưa.

Tôi vừa run vừa đợi mưa tan trong vô vọng. Rồi một cuộc gặp định mệnh đã đến. Tôi bất chợt ngơ ngác nhìn thấy một cụ bà vừa ngã xe. Chiếc xe nhỏ tý teo lại chở rất nhiều vỏ nhựa cả bìa giấy, che mất cả người lái. Chưa kip bình tâm tôi đã nghe tiếng kêu cứu. Vội vả chạy lại, chiếc xe đang đè nặng lên đôi chân cẳng cò ấy. Chân bà bị  một thanh sắc  đâm phải, máu chảy liên tục. Dưới cơn mưa xối xả ấy máu không ngừng tuôn ra. Như con cá mắc cạn lâu ngày gặp nước cứ thế mà vùng vẫy. Tôi hất mạnh cái xe ra đở bà ngồi dậy. Một mình lao đến tiệm thuốc mua đủ dụng cụ sát thương và băng bó. Tôi lúc ấy chẳng còn sợ mưa, cũng chẳng biết lạnh là gì.

Khổ một đời người.

Vừa băng vết thương xong bà liền giục tôi đỡ hộ chiếc xe lên lề đường. Điều gì khiến một người như bà đang trong hoàn cảnh này chỉ lo đến mỗi chiếc xe. Ngồi đợi mưa qua đi với bà, tôi được bà kể cho nghe 82 năm cuộc đời của bà. Hết mắt chữ o mồn chữ a, khóe mắt tôi rưng rưng, sống mũi cay cay. Mọi người thường gọi bà là 5 Lan. Từ bé gia đình đã khó khăn nên mấy anh chị em trong nhà tứ xứ mà làm ăn. Bà quen người bạn trong Nha Trang nên theo vào đây. sau bà có chồng tại mãnh đất này luôn. Trớ trêu thay hai ông bà chẳng có được mặt con nào. Cứ thế đơn côi sớm tôi cùng nhau đi về. Sau trận hỏa hoạn năm 2019 già bà bị cháy rụi. Hai ông bà chẳng có tiền tu sửa vậy là dựng tạm vài tấm bạc để che mưa. Rồi cuối năm ông bệnh nặng qua đời, để lại người phụ nữ theo ông cả cuộc đời đơn côi tại chính ngôi nhà này.

Ngôi nhà trong trí tưởng tượng

Khi cơn mưa vừa kịp tan, tôi đưa bà về tận nhà. Nhưng đây không phải là nhà. Dưới chân cầu Hà Ra_nơi con sông của thành phố yên ả đi qua lại có những mãnh đời cùng khổ, lây lất kiếm từng bữa cơm. Rộn ràng và tất bật. Ngôi nhà bà kể trong trí tưởng tượng của tôi giờ đây chỉ là túp lều lụp xụp đến ngang vai. Bước vào trong mùi hôi của mớ ve chai lâu ngày sọc đến, cùng với trận mưa vừa rồi nền đất ướt sủng. Tôi ngồi trên chiếc ghế mục bà vừa mua được từ một vị khách, chỉ kịp hỏi một câu ” Thế nhà nước không có trợ cấp cho bà à?”. Lặng im hồi lâu bà nói: ” Đâu dựa mãi vào người ta được đâu con. Còn biết bao nhiêu người khổ. Bà còn sức còn kiếm tiền được trợ cấp cho nhiêu nhận nhiêu để nhang đèn cho ông là được rồi bà không đòi hỏi.”

Vị khách lạ

Tôi đứng dậy ra về mà lòng ngổn ngang. Chẳng hiểu sao nơi ấy lại làm tôi đau lòng đến thế. Cả đêm tôi chẳng thể chợp mắt. Sáng hôm sau, tôi đăng vài dòng cảm nghĩ lên Facebook. Thật bất ngờ nhiều người bình luận muốn khuyên góp giúp đỡ bà. Thế là gần hai ngày trôi qua tôi thu được rất nhiều quần áo đồ dùng cá  nhân. Ngoài ra, còn có số tiền lớn để có thể giúp bà xây một ngôi nhà vài mét vuông bằng gạch. Hạnh phúc hơn có nhiều anh chị đã đến tận nhà bà cùng tôi. Mọi người ngay sau đó đã quyết định xây luôn nhà cho bà. Chúng tôi cùng nhau dọn dẹp túp liều. Tháo tấm bạc cũ ra. Đem mớ ve chai chưa kịp bán đi bán. Một tuần sau quay lại nhà mới đã hoàn thành..

Nụ cười tuổi xế chiều

Hình ảnh bà lão cứ trầm ngâm, đôi mắt buồn xa xăm ngày ấy tôi gặp giờ đây luôn rạn rỡ, tươi cười. Cười lên mặt bà nết nhăn hiện rõ nhưng chúng tôi chẳng còn thấy sự sầu muộn. Chỉ thấy niềm vui trong nụ cười ấy, ánh mắt ấy. Bà đã có chổ ở đàng hoàng, ông cũng có cái bàn thờ cúng cho ra dáng. Những ngày sau cũng chỉ có mình bà thủ thì cùng ăn, một mình bà bươn chải trong cuộc sống mưu sinh này. Nhưng nếu có khóa khăn gì chúng con sẽ luôn có mặt. Để giúp bà cười nhiều hơn, để được sống lâu hơn mà chăm sóc bàn thờ ông.

 

Nha Trang cũng có lắm lúc khiến ta bồi hồi khó tả như khi ấy. Nhưng sau cùng nụ cười vẫn vẹn nguyên như ngày ta chưa gặp giông bão. Hạnh phúc luôn đến từ những điều nhỏ nhặt. Ta cho quả ngọt rồi sẽ nhận được hương thơm.

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay