Chuyến tàu đến tương lai

 

Hồi ức tuổi thơ

Chủ nhật hôm nay thật yên bình và mát mẻ. Những tia nắng vàng nhẹ đang lấp ló sau những tán cây. Từng đợt gió trong lành, man mát lùa vào khung cửa sổ phòng nơi tôi đang ngủ. Trên chiếc giường thân yêu của mình tôi vẫn đang say giấc nồng.

Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang lên. Đầu dây bên kia thì ra là Linh, đứa bạn thân chí cốt của tôi. Nó bảo” Tuần sau có về thăm thầy Mạnh không? Thầy đang sức khỏe không tốt”. Tôi mới giật mình tỉnh giấc. Và chợt nhận ra rằng hơn mười năm nay tôi chưa có dịp về thăm thầy.

Người thầy đáng kính

Tình yêu thương của thầy dành cho học trò

Thầy Mạnh, một người thầy mà tôi yêu quý nhất trong cuộc đời tôi. Và trong mắt tôi, thầy thật đáng kính biết bao. Khi còn nhỏ, tôi sống ở quê cùng với ông bà. Bố, mẹ tôi đi làm xa nhà không có thời gian quan tâm nhiều đến tôi. Ngay từ khi bước vào lớp 1 tôi đã được học thầy Mạnh.

Thầy có dáng người cao, hơi gầy, nhưng dáng vẻ đó đã dìu dắt biết bao thế hệ học sinh nên người. Hàng ngày, thầy đến trường với chiếc áo phông sơ vin trong chiếc quần dài, tay cầm cặp đến lớp. Tùy từng lúc mà thầy thể hiện tâm trạng khác nhau. Khi giảng bài trên lớp thầy mang một nụ cười hiền lành, nhân hậu. Khi quản lý học sinh, gương mặt thầy nghiêm mặt chỉ bảo. Có những lúc chúng tôi nghịch ngợm không chịu học thầy đánh đòn chúng tôi. Nhưng chúng tối biết rằng thầy thương chúng tôi nhiều lắm.

Ước mơ của người thầy

Thầy sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo khó này. Khi đỗ sư phạm, thầy chuyển lên thành phố học một thời gian. Sau khi tốt nghiệp, thầy lại quay về quê hương của mình để làm nghề. Chúng tôi thường hay hỏi” Sao thầy không lên thành phố làm việc. Ở trên đấy sướng hơn nhiều. Nghe xong thầy cười. Thầy bảo:” Đây là nơi thầy sinh ra và lớn lên. Là nơi nuôi dưỡng tâm hồn thầy. Thầy không thể bỏ nó được”.

Và đúng như vậy, thầy đã dành cả thanh xuân của mình tại quê hương. Thầy dùng những kiến thức mà mình đã học được về truyền tải cho chúng tôi. Thầy tận tâm, lo lắng cho từng lớp học sinh. Thầy thường thức đêm soạn giáo án dạy chúng tôi. Những bài giảng của thầy không chỉ là con số, chữ viết mà bằng cả tấm lòng của người thầy. Thầy chỉ mong rằng chúng tôi học thành tài, rồi sau này về xây dựng quê hương mình giàu có và xinh đẹp hơn.

Khoảnh khắc trong tôi

Tôi còn nhớ như in khoảnh khắc, thầy đến nhà nói chuyện với mẹ tôi. Lúc ấy, nhà tôi nghèo lắm. Bố mẹ thường xuyên phải đi làm xa để kiếm tiền nuôi hai chị em tôi ăn học. Vì sự tần tảo, lam lũ như vậy, bố tôi đổ bệnh. Cả nhà phải lo tiền chạy chữa cho bố. Có đồ đạc gì trong nhà cũng bán đi để mua thuốc thang cho bố. Và mẹ tôi quyết định cho tôi nghỉ học để tiết kiệm chi phí cho gia đình lúc này. Tôi cảm thấy hụt hẫng và thất vọng vô cùng. Với tâm hồn trẻ thơ, tôi trách mẹ, tôi chỉ biết khóc nức nở và nghĩ rằng mẹ không còn thương mình nữa.

Nghe tin, thầy Mạnh đến nhà và nói chuyện với mẹ tôi. Thầy tâm sự với mẹ và thầy chia sẻ tâm nguyện muốn được hỗ trợ tôi đến trường. Thầy nói cho tôi đi học và sẽ đóng học phí giúp tôi đến khi nào kinh tế gia đình ổn định hơn. Mẹ tôi òa khóc, và chỉ biết nói cảm ơn thầy. Tôi như chết đi sống lại, chạy ríu rít khoe khắp xóm nói rằng tôi vẫn được đến trường.

Chia ly rồi sẽ đến

 

Ngày chia xa

“ Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy”. Thoắt cái cũng đã 5 năm. Tôi học xong tiểu học. Lúc này, gia đình tôi cũng dành dụm được một số tiền nho nhỏ. Bố mẹ tôi quyết định đưa hai chị em tôi chuyển lên thành phố để sinh sống và học tập. Tôi buồn lắm, vậy là tôi sắp phải xa quê hương, xa bạn bè, xa mái trường này. Và hơn hết tôi sẽ không thường xuyên được gặp thầy nữa. Không được thầy chỉ bài, không được thầy an ủi những lúc tôi buồn.

Lúc chia tay, tôi chỉ khóc và ôm thầy. Thầy xoa đầu tôi và nhẹ nhàng nói rằng:” Con không được bỏ qua những cơ hôi tốt dành cho mình. Lên thành phố, con hãy học hành chăm chỉ, rồi còn làm giáo viên như thầy nữa chứ”. Tôi kìm lại nước mắt, sụt sịt nói: “ Em biết rồi ạ. Em sẽ trở thành một giáo viên như thấy”. Chúng tôi chia tay ở bến tàu với biết bao cảm xúc.

Nhưng rồi sẽ qua

Thầy Mạnh, một người mà tôi sẽ không bao giờ quên. Thầy đã đưa tay cứu vớt tâm hồn tôi khi tôi tuyệt vọng nhất. Với tôi thầy như một chuyến tàu theo suốt hành trình cuộc đời tôi. Tôi luôn khắc ghi từng lời dạy của thầy và nhớ rằng mình phải học hành chăm chỉ để sau này có tương lai tốt đẹp hơn.

Cảm ơn vì tất cả

Trong giây phút đang hồi tưởng về thầy bỗng có tiếng nói:” Ơ sao đấy, nghe tao bảo gì không? Có về thăm thầy Mạnh không?” Tôi chợt giật mình nói:” Có chứ. Tuần sau tao sẽ sắp xếp về thăm thầy”. Thầy ơi chúng em về thăm thầy đây ạ. Chúng em xin lỗi vì đã không về thăm thầy thường xuyên. Thầy giữ gìn sức khỏe thầy nhé. Thầy còn phải dìu dắt nhiều thế hệ học trò nữa. Chúng em tin rằng dưới sự chỉ dạy của thầy, ai cũng sẽ thành người tốt và thành công. Chúng em cảm ơn thầy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay